- Đại ca, ta có thể nói cho ngài biết, Đông Doanh này tốt nhất cũng không phải hoa anh đào gì, mà là những cô gái Đông Doanh ôn nhu như nước này... Dáng vẻ kia... trên giường kia...
Tôn Tiểu Phúc thao thao bất tuyệt nói, trên mặt lại mang theo nụ cười bỉ ổi cực kỳ dâm đãng, hiển nhiên cái tên Tôn Tiểu Phúc này biết rõ mùi vị con gái Đông Doanh.
Mà Diệp Hiên vẫn mỉm cười, lẳng lặng nghe Tôn Tiểu Phúc luyên thuyên, giống như hai người bạn bao năm không gặp, căn bản nhìn không ra hai người mới lần đầu gặp mặt.
Nếu như đổi thành bình thường, Diệp Hiên đương nhiên không cần phải... trả lời Tôn Tiểu Phúc, nhưng hắn lại từ trong lời nói của người nọ nghe ra một ít gì đó, cái tên Tôn Tiểu Phúc này quanh năm bơi khắp Đông Doanh, có thể nói cực kỳ hiểu rõ Đông Doanh, đây chẳng phải là thứ tốt nhất mà hắn dang cần sao?
- Đại ca, ngài ở chỗ này chờ tiểu đệ, lát nữa đến Đông Doanh, tiểu đệ mời ngài ăn cơm.