Diệp Hiên nói xong, cũng lại đứng dậy, đôi mắt của hắn thâm thúy như cổ đàm vậy, nhìn phía chân trời xa xôi, nói:
- Ta chẳng qua chỉ đạt được một hồi cơ duyên, sinh mệnh siêu thoát trên phàm nhân, nhưng ta thủy chung tin tưởng, ở trên con đường tu luyện, sẽ như bước trên lớp băng mỏng, càng không nên coi thường bất cứ người nào, chỉ có như vậy ta mới một bước để lại một dấu chân, đăng thiên đến trên vạn cổ cửu thiên kia.
...
Mùng bảy tháng bảy, ánh nắng chiếu qua bầu trời.
Một bóng dáng màu đen đang bước chậm qua khoảng không đi tới tiểu trúc Thanh Vân, theo mỗi một bước chân của hắn rơi xuống, hư không xung quanh cũng ù ù ông hưởng, giống như không gian nơi này đều trở nên vặn vẹo, để ai nhìn lại cũng cảm thấy áp bách cực lớn.