- Đây chính là của Kiếm Thần hộ quốc các người? Căn bản cũng không phải là địch của một đao ta đây. Theo ta thấy, cái tôn xưng Kiếm Thần hộ quốc này không bằng đưa cho ta, từ nay về sau Thôn Chính Hạo Nguyệt ta tới thủ hộ Hạ quốc các người đi.
Trên lôi đài, Thôn Chính Hạo Nguyệt cười khẩy, những lời hắn nói ra khiến cho dân chúng Hạ quốc cực kỳ tức giận, nhưng rất nhiều võ giả ở đây lại không có người nào dám lên sân khấu, dù sao Diệp Lăng Thiên cũng đều đã thua, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Thôn Chính Hạo Nguyệt được?
- Ngươi có bản lãnh thì giết ta đi.
Đường đường là cao thủ thiên hạ thứ hai trăm năm trước, được xưng là Lăng Thiên Kiếm Thần, càng được thế nhân tôn sùng, nhưng chính là một người như vậy, lại thua ở trong tay một tiểu bối dị quốc, điều này cũng làm cho Diệp Lăng Thiên cảm thấy thẹn tới cực điểm.
- Ngươi đã là bại tướng dưới tay ta, ngươi còn chưa xứng chết ở dưới Thôn Chính Yêu Đao, ngươi có thể cút.