- Diệp tiểu đệ, con đường của ngươi còn rất dài, mà ta đã đi không được, mặc dù ta đi đến tuyệt lộ, nhưng tương lai ta muốn ngươi nhất định phải siêu việt hơn ta, tiếp tục thay ta đi tiếp con đường này.
Nhân Đạo Chủ Nhân tựa như hồi quang phản chiếu, dung nhan tái nhợt hơi hồng nhuận.
- Đường là của chính ngươi, làm sao ta có thể đi vì ngươi?
Diệp Hiên thê lương thở dài, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
- Ngươi không thể chết, không phải ngươi đã từng nói, ta không bị hỗn độn vũ trụ nắm giữ, trên người của ta có áo nghĩa của luân hồi, cho nên ngươi mới muốn mượn nhục thân ta đến độ kiếp sao?