Dù sao Bất Hủ cảnh tại Trung Ương đại vực cũng không phải là rau cải trắng, cho dù người đạp vào cảnh này không phải thánh tử thánh nữ trong đại giáo, chỉ là nhân vật trung gian giữa các đại giáo đạo thống, đi tới chỗ nào cũng là thượng khách của đại giáo đạo thống.
Lúc này, hai mắt Vân Mộ Tuyết do dự, không biết nên thả Diệp Hiên rời đi hay không, viên Linh Nguyên Đan này hoàn toàn chính xác quý giá, nhưng bởi vì một viên đan dược liền tha cho tội trạng khinh nhờn của Diệp Hiên, cái này chẳng phải là sẽ bị người ngoài xem thường, nói rằng người của An Vân giáo bọn hắn chỉ vì một viên Linh Nguyên Đan liền mặc cho người khác làm càn đối với nàng?
Nghĩ tới đây, nội tâm Vân Mộ Tuyết đã có quyết định, nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, hành vi của đạo hữu quá mức đường đột, nếu vì viên đan dược này mà thả đạo hữu rời đi, An Vân giáo ta xem như vô năng dễ bắt nạt.
Vân Mộ Tuyết nói đến đây có chút dừng lại, nhưng rồi sau đó lại tiếp tục nói: