Chẳng qua, hai gã Kim Giáp Thiên tướng liếc nhau một cái, đáy mắt đều xẹt qua một tia sợ hãi, có thể làm cho Thái Bạch Chuẩn Thánh khúm núm quỳ gối, chỉ sợ đối phương có lai lịch không cách nào tưởng tượng được.
Ba mươi ba trọng thiên.
Tản bộ nhàn nhã nhìn mây tụ mây tan, Diệp Hiên tản bộ trên Hồng Kiều, đưa mắt nhìn ra xa đều là tiên đảo, lâu các, còn có tiên hạc bay múa xẹt qua ở hai bên Hồng Kiều, tất cả đều hiện ra Thiên Đình an định phồn thịnh.
- Chuyện cũ như khói, sớm chiều trôi qua, không ngờ mấy trăm vạn năm sau, Thiên Đình vẫn là bộ dáng trước khi ta rời khỏi, cũng không có biến hóa quá lớn.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói nhỏ.