Sắc mặt Liễu Bạch Y tràn đầy vui vẻ, trận bút trong tay hạ xuống, lần thứ hai bắt đầu vẽ nghịch tiên trận đồ.
Phốc phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Liễu Bạch Y, nhưng hắn giống như không có cảm giác, trong miệng lại phát ra tiếng cười điên cuồng mừng rỡ, tiếp tục vung trận bút vẽ Nghịch Tiên trận đồ.
- Bạch y huynh, ngươi tội gì khổ như thế?
Diệp Hiên yên lặng nhìn chăm chú vào Liễu Bạch Y, hắn quan sát cảnh tượng Liễu Bạch Y năm xưa sáng tạo Nghịch Tiên trận đồ, bởi vì hắn hoàn toàn có thể nhìn ra, Liễu Bạch Y năm xưa tuy chỉ là thân phàm nhân, nhưng hắn vì vẽ Nghịch Tiên trận đồ, sớm đã mất ăn mất ngủ hao phí tâm huyết, thân thể một ngày không bằng một ngày.