Nhìn vật nhớ người, trở lại chốn cũ, hết thảy giống như không có thay đổi, nhưng hết thảy hình như lại thay đổi, Diệp Hiên có một loại cảm giác mộng ảo xa vời, trong lòng cũng truyền đến một tiếng thở dài.
Diệp Hiên không còn do dự nữa, đi thẳng về phía trước tiến vào Thiên Lam học phủ, bởi vì hắn tới đây không chỉ là trở về chỗ cũ, còn có hai việc phải làm.
Gió mát chậm rãi thổi, cây liễu đung đưa, Diệp Hiên đi bộ giữa Thiên Lam Học Phủ, cảm thụ được hơi thở thanh xuân tràn đầy trong khuôn viên trường, trên mặt dần dần hiện ra một nụ cười hoài niệm.
Sâu trong học phủ, có một cây hòe trăm năm tuổi cắm rễ trong đất, bóng râm giống như cây dù che khuất mặt trời, cho đến khi Diệp Hiên đi tới dưới tàng cây, hai tay hắn chạm vào cây cổ thụ trăm năm tuổi, suy nghĩ cả người lại phiêu hốt.
Diệp Hiên mơ hồ nhớ rõ, lúc hắn còn trẻ, chuyện hắn thích làm nhất chính là đọc sách dưới gốc cổ thụ này, bên người còn có Hạ Thanh Trúc làm bạn.