Bỗng nhiên, một giọng nói êm tai như chim hoàng oanh truyền đến từ trong cửa sắt, điều này cũng làm cho Diệp Hiên tỉnh lại, chỉ là thân thể của hắn đang khẽ run, chứng minh trong lòng của hắn đang nổi lên sóng to gió lớn cỡ nào.
- Giọng nói này... ?
Diệp Hiên run rẩy nỉ non, hắn đi từng bước từng bước đến trong ngôi nhà năm đó, khi hắn đưa tay đặt lên trên cửa sắt cũ kỹ, lại chậm chạp không có đẩy ra.
Nếu lịch sử về tới điểm ban đầu, giọng nói truyền ra trong nhà kia phải chăng chính là người quan trọng nhất của hắn năm đó?
Diệp Hiên đặt tay lên cửa sắt, hắn thật không dám đẩy cánh cửa này ra, bởi vì hắn sợ hắn nhìn thấy người không phải hắn muốn gặp.