Vu Chính Nguyên tiến lên một bước, đầu ngón tay lấp lóe phù quang, điểm về phía ấu trùng Thiên Mục trên cổ lão nhân.
Nhưng con côn trùng kia lại đột nhiên chui vào trong cơ thể ông lão, khiến hắn bất đắc dĩ dừng tay.
Bởi vì nếu hắn tiến thêm một bước, lão nhân sẽ mất mạng.
"Hống!"
Bên bờ sông không ngừng có côn trùng bơi ra. Đừng nhìn chúng không có chân, nhưng động tác lại cực nhanh.
"A!"
Đột nhiên nhìn thấy một màn kinh người này, người trong thành phần lớn là đại kinh thất sắc, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch quay đầu bỏ chạy.
Chạy chậm sẽ bị những con côn trùng này quấn lấy, sau đó hai mắt trở nên đen kịt, bắt đầu phát động công kích về phía những người xung quanh.
Tiểu Xuân đánh lui vài bình dân tấn công nàng, nhíu mày hô: "Không được, bọn họ đều là người bình thường, còn tiếng tim đập, ta không dám ra tay!"
Sắc mặt mấy người đều ngưng trọng.
Đây chính là chỗ khó giải quyết, nếu như những người này đã đoạn tuyệt sinh cơ, bọn họ có thể ra tay không chút cố kỵ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bọn họ chỉ bị ký sinh khống chế, vẫn còn sống.
Sắc mặt Vu Chính Nguyên ngưng trọng, quay đầu mở miệng: "Không được, số lượng côn trùng quá nhiều, có cách gì cứu được ngươi không?"
"Những con trùng này sinh ra từ tổ, không thể rời khỏi trùng mẹ quá xa. Chỉ có giết chết trùng mẹ thì những ấu trùng này mới có thể tự động tử vong!"
Tiêu Cảnh Tuyết trầm giọng nói: "Nếu như không mau chóng tìm được mẫu trùng, chờ đàn trùng này khống chế đủ loài người sẽ cắn nuốt đồng loại, trưởng thành đến con Thiên Mục trùng chân chính sẽ rất phiền toái. Đến lúc đó thậm chí bọn chúng sẽ sống nhờ trong cơ thể của võ giả, hóa thân thành độc nguyên!"
Nói xong, nàng nhìn thoáng qua vô số ấu trùng Thiên Mục kia, thần sắc ngưng trọng vạn phần.
Nhiều ấu trùng như vậy, nếu thật sự trưởng thành đến trạng thái nghìn mắt, lại ký sinh vào thể nội võ giả cường đại, vậy thì phiền to rồi...
"Làm sao để tìm được trùng mẫu?"
Mộ Dung Thiên rút Thiên Thanh kiếm ra, một kiếm chém nát mấy ấu trùng Thiên Mục đang nhảy về phía bọn họ, cao giọng hỏi dò.
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày: "Ta không biết, nhưng trùng mẫu tuyệt đối ở ngay trong thành này..."
Nói xong, ánh mắt nàng chớp lên, "Sư phụ nhất định có thể tìm được, mau đi tìm sư phụ!"
"Không cần tìm nữa!"
Vu Chính Nguyên lại trực tiếp mở miệng cắt ngang, sau khi mấy người tỏ vẻ nghi hoặc, hắn liền trầm giọng mở miệng.
"Lăng sư tỷ là Phong chủ tạm quyền, vừa rồi đột nhiên rời đi chắc là do chưởng môn gọi, Thẩm trưởng lão và sư phụ ta có lẽ đều đã qua đó, nếu không trong thành phát sinh dị biến như vậy, bọn họ không thể không phát hiện ra được."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tiểu Xuân một chưởng đánh lui hơn mười bách tính mất lý trí xông lên, lo lắng dò hỏi.
Không thể giết những bách tính bị khống chế này, lại không có biện pháp giải quyết, hơn nữa Phục Linh thành còn đã bị đại trận bao phủ, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị hao tổn đến chết!
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Chính Nguyên, giờ khắc này phảng phất hắn lại trở thành sư huynh trầm ổn đáng tin lúc trước.
Thần sắc hắn hơi trầm xuống, sau khi trầm tư liền mở miệng: "Cảnh Tuyết, Tiểu Xuân, ta cho các ngươi một bộ phù trận, đưa Thiên Nhạc đến Mộ Dung gia, sau đó dùng những phù này dán lên từng nhà, có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu người. Nhanh đi, chuyện mẫu trùng giao cho ta và Mộ Dung sư đệ!"
Nói xong, hắn lấy hai cái hộp lớn ra, phân biệt đưa vào trong tay Tiểu Xuân cùng Tiêu Cảnh Tuyết.
Bên trong chính là Trấn Linh phù mà hắn đích thân luyện chế, dán vào cánh cửa sẽ tự động kích hoạt vòng phòng hộ, có thể giúp những người còn chưa bị lây nhiễm trốn ở trong nhà.
"Được, các ngươi nhất định phải cẩn thận!"
Hai người cũng biết lúc này không nên nhiều lời, sau khi nhận lấy đồ vật liền quay đầu rời đi.
"Vu sư huynh, Mộ Dung sư đệ!"
Hai người vừa mới rời đi, không ít đệ tử Linh Phù sơn phía sau đều phát giác dị động bên này mà chạy tới.
Ban đầu bọn họ đều dự định xuống núi du ngoạn, không ngờ rằng bỗng nhiên lại xảy ra tình huống như vậy.
"Các ngươi đến thật đúng lúc, nhanh đi hộ tống dân chúng không bị côn trùng khống chế trốn vào trong trạch viện, nhất định phải nhanh lên!"
"Vâng!"
Một đám đệ tử Linh Phù Sơn lập tức gật đầu, sau đó vội vã chạy đi.
Cho dù động tác của bọn họ rất nhanh, nhưng trong thành vẫn biến thành một mớ hỗn loạn.
Thông Linh hà phân nhánh xuyên qua toàn bộ Phục Linh thành. Những côn trùng này nhảy ratừ dưới sông, rất nhiều người vốn đang thả đèn hoa bên bờ sông hoàn toàn chạy không thoát, trực tiếp bị ấu trùng Thiên Mục xâm nhập thể nội.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên.
Cảnh tượng vừa mới còn là vui mừng thanh bình bỗng nhiên đảo ngược, biến thành một mảnh nhân gian luyện ngục.
Hoa lửa trên đường bị đánh đổ, ánh lửa liên miên, máu tươi rải rác khắp nơi.
Có đứa trẻ ngơ ngác không biết gì đứng ở trên đường khóc lớn, có tiếng tHYEḰ sợ hãi của trung niên.
Cảnh đồng loại ăn thịt đồng loại khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch, sợ hãi vạn phần.
Thậm chí một giây đồng hồ trước họ còn đang ôm hài đồng đi dạo ở cửa hàng bánh kẹo, một giây sau bỗng nhiên hai mắt biến đen, mãnh liệt ôm lấy hài tử nhà mình mà cắn xé.
Cũng có người vừa mới nhân dịp giao thừa để tỏ tình, tình ý dắt tay hẹn gặp, rõ ràng còn đang hưởng thụ niềm vui sướng, bỗng nhiên bị người mình yêu cắn cổ họng, máu tươi vọt cao.
"Mọi người đừng hoảng hốt, cứ chạy thẳng vào trung tâm, đừng hoảng hốt!"
Có đệ tử Linh Phù sơn một quyền đánh lui mấy bách tính bị khống chế, lớn tiếng la lên.
Nhưng mọi người sớm đã hoang mang lo sợ, không nghe thấy giọng nói của hắn, chỉ lo chạy trối chết.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Phục Linh thành loạn thành một đoàn, hoàn toàn mất kiểm soát.
"Sư huynh, chúng ta đi đâu để tìm mẫu trùng?"
Mộ Dung Thiên nhíu mày hỏi.
"Sâu bọ nhiều nhất ở bên bờ sông, tìm xuôi dòng!"
Ánh mắt Vu Chính Nguyên lập loè, một bước chính là một thước.
Nhìn bên bờ sông không ngừng có côn trùng bò ra, hắn duỗi tay phải ra, vài tấm phù lục xuất hiện.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Theo hắn vung phù lục ra, ánh lửa hiện lên, cột nước ngập trời.
Mấy trăm con sâu bọ bị nổ nát bấy, nhưng mà so với đội ngũ ấu trùng Thiên Mục khổng lồ này, lại chỉ là một sợi lông của chín con trâu, không đáng nhắc tới.
Số côn trùng chiếm cứ bờ sông vẫn điên cuồng lao vào trong thành.
"Cứu mạng!"
Mộ Dung Thiên mới vừa dùng Bôn Lôi kiếm pháp đánh đám côn trùng sau lưng mình thì nghe thấy một tiếng thét sợ hãi từ phía sau truyền tới.
Một nam tử sắc mặt tái nhợt co quắp ngồi dưới đất, lên tiếng kêu cứu.
Còn trước mặt hắn, đã có hơn mười con côn trùng lao tới tranh giành.
"Đừng sợ!"
Mộ Dung Thiên hô to một tiếng, lập tức bay về phía trước, trường kiếm trong tay run lên, kiếm khí tung hoành đánh nát những ấu trùng Thiên Mục kia.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện một đạo phù quang xen lẫn uy thế cực lớn đánh úp về phía mình.
Tốc độ cực nhanh, khó mà né tránh.
Phốc xuy!
Hắn quay đầu nhìn lại, nơi mi tâm nam tử lúc trước mở miệng cầu cứu hắn kia đã bị phù quang xuyên qua, mặt lộ vẻ hoảng sợ, miệng phun máu tươi ngã xuống đất không dậy nổi.
Mà bên tay phải của hắn đang nắm một thanh đoản đao, thiếu chút nữa đã đâm vào hậu tâm của Mộ Dung Thiên.
Phát hiện này khiến Mộ Dung Thiên lập tức chảy mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn bất cẩn, chút nữa đã trúng chiêu.
"Mộ Dung sư đệ, bất cứ lúc nào cũng không được buông lỏng cảnh giác, đây là điều Lăng sư tỷ đã dạy ngươi mà."
Vu Chính Nguyên trầm giọng mở miệng, nhìn quanh bốn phía.
"Đa tạ sư huynh!"
Mộ Dung Thiên sợ hãi không thôi, trong khoảng thời gian này chỉ lo đột phá cảnh giới, ngược lại có chút xa lạ chiến đấu, vốn không để vào mắt.
Xem ra sau này nhất định phải thường xuyên tìm người luyện kiếm!
Vu Chính Nguyên nhanh chóng tiến lên, nhìn thoáng qua thi thể nam tử kia, sau khi trầm ngâm liền mở miệng.
"Quả nhiên có đệ tử Ma giáo tiềm tàng trong thành, phen này phiền phức rồi, ngươi nhanh đi báo cho bọn Tiểu Xuân sư muội, không nên tách ra, tuyệt đối không thể bị người Ma giáo đánh tan từng người!"
"Vậy còn sư huynh thì sao?" Mộ Dung Thiên nhíu mày.
"Ta tiếp tục đi tìm mẫu trùng!"
Vu Chính Nguyên quay đầu, tay phải nắm lấy phù lục, vọt vào trong trùng triều dày đặc.
Chương 175: Nguy cơ vô phùng
Mộ Dung gia.
"Thiên nhi, rốt cuộc bên ngoài phát sinh chuyện gì?"
Đám người Mộ Dung Vân Lỗi lộ vẻ kinh hãi, vừa hỗ trợ đỡ đệ tử Linh Phù sơn bị thương, vừa mở miệng hỏi thăm.
"Ma giáo xâm lấn, có người trà trộn vào bên trong bình dân đánh lén đệ tử Linh Phù sơn ta!"
Sau khi Mộ Dung Thiên giải thích lại lao ra ngoài, tiếp tục đi ra bên ngoài tìm kiếm đệ tử Linh Phù Sơn khác.
"Sư huynh, cẩn thận!"
Tiêu Cảnh Tuyết ở phía sau dặn dò, mà Tiểu Xuân thì canh giữ ở cửa, sắc mặt trắng bệch ngăn cản bình dân bị côn trùng khống chế.
Theo từng giây từng phút trôi qua, trên đường phố đã không còn thấy được bao nhiêu ấu trùng Thiên Mục bò đi nữa, chỉ có bá tánh bình dân hai mắt đen kịt, máu me đầy miệng!
Người trong thành đã bị khống chế đại đa số!
"Tiêu sư muội, lực lượng những người này càng ngày càng mạnh, cứ tiếp tục như vậy, tấm phù Vu sư huynh cho cũng không chịu nổi!"
Mộ Dung gia bị quầng sáng do phù triện tỏa ra bao phủ, nhưng lại bị những bách tính bị khống chế kia tấn công mà thoáng run rẩy.
Nếu trước đó bọn họ chỉ là người bình thường, vậy thì sau khi nuốt chửng đồng loại, Thiên Mục trùng sẽ được gia trì, lực lượng của bọn họ đã tăng tới Đoán Thể cảnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ có Thiên Mục trùng chân chính xuất hiện.
Trong đám người, bỗng nhiên có hơn mười người mặc áo đen đeo mặt nạ lao ra, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén đâm về phía Tiểu Xuân, khí thế hung hăng, tất cả đều là Địa Linh cảnh sơ kỳ.
"Cẩn thận!"
Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Cảnh Tuyết đã thoát khỏi sự bảo vệ của phù trận. Bàn tay trắng như ngọc đánh ra tàn ảnh, như tuyết rơi dồn dập, nháy mắt đánh lui mấy người.
Những người kia nhìn chưởng ấn băng tinh phủ đầy ngực mình, ánh mắt ngưng lại.
Võ kỹ Thiên giai!
"Giết Địa Linh cảnh kia trước đã!"
Có người đeo mặt nạ hạ lệnh, hơn mười người lập tức vây quanh Tiêu Cảnh Tuyết.
"Sư tỷ, ngươi đi vào trước đi!"
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ đẩy một tay, đưa Tiểu Xuân đã bị thương vào Mộ Dung gia, ánh mắt ngưng trọng.
Tiểu Xuân chỉ là Quy Nguyên cảnh, đối phó dân chúng bị khống chế còn được, đối phó hơn mười Địa Linh cảnh là thập tử vô sinh!
"Động thủ!"
Hơn mười đệ tử Địa Linh cảnh Ma giáo hai mắt đỏ như máu, tản ra khí tức yêu dị, vây công nàng.
Hiển nhiên, thực lực của bọn họ cũng không phải thông qua thủ đoạn bình thường để tăng lên.
Tiêu Cảnh Tuyết đối mặt với tình huống này, mặc dù ngày thường tính tình nhu nhược, nhưng giờ phút này cũng không mảy may lùi bước.
Lợi dụng Xuy Tuyết chưởng của sư phụ dạy, một người chiến đấu với mười đệ tử Ma giáo, trong lúc nhất thời không hề rơi xuống hạ phong.
Thấy chậm chạp không bắt được Tiêu Cảnh Tuyết, người đeo mặt nạ cầm đầu Ma giáo lóe lên hàn ý trong đáy mắt, không ngờ lại trực tiếp vạch rách lòng bàn tay mình, dùng bàn tay máu nhẹ nhàng vỗ vào tim mình.
Những kẻ đồ đen kia cũng học theo, tất cả đều như vậy.
Bịch, phanh...
Theo thanh âm vận luật đặc thù nào đó rơi xuống, những dân chúng phụ cận bỗng nhiên dừng bước, há miệng ra.
Ấu trùng Thiên Mục chui ra từ trong miệng bọn họ, lít nha lít nhít, vậy mà như thủy triều chui vào trong cơ thể những đệ tử Ma giáo này!
Có nhiều con Thiên Mục trùng mang đến huyết khí khổng lồ như vậy, tu vi của bọn họ cũng phát sinh biến hóa.
Từ Địa Linh cảnh sơ kỳ, biến thành trung kỳ!
Hơn mười đệ tử Ma giáo bỗng nhiên phá cảnh, lại xông lên vây giết.
Lúc này đây, song quyền của Tiêu Cảnh Tuyết khó địch nổi bốn tay, sau khi đỡ một đòn của mấy người, bị một quyền nện trúng phần bụng, nàng thổ huyết bay ngược ra, hung hăng đập nát một chiếc xe ngựa.
"Giết nàng!"
Ra lệnh một tiếng, ánh mắt những đệ tử Ma giáo kia chứa sát ý, vọt tới.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Tuyết trắng bệch, khóe miệng chảy máu không ngừng.
Ngay khi hơn mười người áp sát, một tiếng kiếm ngân thanh thúy vang lên.
"Ai dám làm tổn thương sư muội của ta!"
Kiếm quang lóe lên liền biến mất, như bôn lôi nhanh chóng, trong nháy mắt cắt phá cổ họng mấy người phía trước.
Đầu người nối nhau phóng lên trời, máu chảy ồ ạt.
Đám người Ma giáo còn lại thất kinh, đứng tại chỗ cảnh giác.
Tiêu Cảnh Tuyết ngẩng đầu, Mộ Dung Thiên mặc một bộ đồ đen bay phần phật đứng trước mặt nàng, khí chất lạnh lẽo.
"Sư huynh..."
Lông mi thiếu nữ khẽ run, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu tử này… có kiếm ý thật cường đại!"
Những người trong Ma giáo lộ vẻ nghiêm trọng, tên tuổi Mộ Dung Thiên bây giờ đã hơn xa lúc xưa, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Một đám phế vật!"
Ngay lúc bọn họ còn đang do dự thì một tiếng hừ lạnh khàn khàn vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, một lão giả mặc bào đen từ trên không trung đáp xuống.
Mặt nạ che kín mặt, không thấy rõ hình dạng thế nào, chỉ có mái tóc bạc ở thái dương và đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ già nua của hắn.
Nhưng Tiêu Cảnh Tuyết và Mộ Dung Thiên đều nhíu mày, mơ hồ cảm thấy người này hình như đã từng quen biết.
"Các ngươi đi giết các đệ tử Linh Phù sơn khác, nơi này giao cho ta!"
Lão giả áo đen khàn khàn mở miệng nói.
"Vâng!"
Người của Ma giáo còn lại không hề do dự, quay đầu liền rời đi.
Mà Mộ Dung Thiên thì đang gắt gao nhìn chằm chằm lão giả áo đen phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.
Từ khí tức của đối phương mà xem...
Hắn là Thiên Linh cảnh hậu kỳ!
"Sư muội, ngươi vào nhà trước đi, nơi này giao cho ta."
Mộ Dung Thiên hơi quay đầu lại.
"Sư huynh..." Tiêu Cảnh Tuyết lo lắng mở miệng.
Sư huynh nhà mình chỉ là Địa Linh cảnh sơ kỳ, mà đối phương lại là Thiên Linh cảnh hậu kỳ, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không có khả năng chiến thắng!
"Tiểu tạp chủng, đi chết đi!"
Chẳng biết tại sao, lão già áo đen kia dường như cực hận Mộ Dung Thiên, lúc nói chuyện cũng nghiến răng nghiến lợi.
Hắn phóng ra một bước, uy áp thuộc về Thiên Linh cảnh bao phủ toàn trường, trong nháy mắt chấn bách tính bốn phía nổ tung như mưa máu.
"Đi vào!"
Mộ Dung Thiên hét lớn một tiếng, quay đầu đánh ra linh nguyên, một chưởng vỗ lên vai phải Tiêu Cảnh Tuyết đẩy nàng vào trong nhà.
Sau đó hắn lập tức quay người chắn kiếm đón đỡ, nhưng cũng vô pháp ngăn cản uy áp Thiên Linh cảnh, trực tiếp bị chấn động bay ngược ra sau, hung hăng va đổ một tòa tường viện.
"Phốc!"
Phun ra một ngụm lớn đầy máu tươi, hai mắt Mộ Dung Thiên mơ hồ, vẻn vẹn trong nháy mắt đã bị trọng thương, dưới áo đen rách nát, bảo giáp màu chàm ẩn hiện vết rạn.
"Tiểu tạp chủng, hôm nay lão phu sẽ đánh nát từng tấc xương cốt của ngươi, tra tấn ngươi đến chết!"
Lão giả tiến lên một bước, hút Mộ Dung Thiên từ trong đống gạch đá ra.
Thiếu niên bị túm trúng cổ lập tức chém ra một kiếm, kiếm quang sáng chói dâng lên, ẩn chứa kiếm ý cường đại.
Đúng là Nhất Kiếm Khai Thiên Môn!
Nhưng trong mắt lão giả kia lại hiện lên vẻ châm biếm, hai ngón tay duỗi ra, thiên uy huy hoàng bao phủ, không ngờ lại trực tiếp kẹp lấy kiếm quang kia, sau đó dùng sức.
Bịch!
Mộ Dung Thiên nhìn thấy kiếm chiêu mạnh nhất của mình bị bóp nát, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Thật mạnh!
"Thả sư huynh của ta ra!"
Ngoài cửa viện, Tiêu Cảnh Tuyết bất chấp tất cả lao ra, lại lần nữa thi triển Xuy Tuyết chưởng.
"Cút ngay!"
Lão giả chỉ đạp mạnh một cái, sóng khí cường đại đã đánh bay nàng mấy trượng, trực tiếp đập nát màn sáng phù trận của Mộ Dung gia.
Tiêu Cảnh Tuyết miệng mũi tràn đầy máu tươi, hơi thở thoi thóp.
"Tiểu sư muội!" Vành mắt Mộ Dung Thiên như muốn nứt ra.
Nàng run rẩy nâng bàn tay đầy máu lên, cong ngón búng ra.
Một đạo hàn mang nhỏ bé không thể nhận ra hiện lên.
Lão giả nhướn mày, đưa tay nắm lấy hàn mang, đó là một cây ngân châm.
Mộ Dung Thiên nhân cơ hội này, Thiên Thanh kiếm đột nhiên chém xuống.
Kiếm quang như sấm rền chớp động liên tục, lão giả bị đánh không thể không lui về sau một bước.
Nhìn mình bị kiếm quang xoắn nát ống tay áo, lão giả thẹn quá hóa giận, không lưu thủ đùa cợt nữa, toàn lực đánh ra một chưởng.
Thiên uy huy hoàng trên không trung hóa thành cự chưởng hạ xuống, đánh về phía Mộ Dung Thiên.
Bất luận là Mộ Dung Vân Lỗi hay Tiểu Xuân, hay thậm chí là Tiêu Cảnh Tuyết, khi thấy một màn như vậy, con ngươi đều co rút lại, kinh ngạc la lên.
Đối mặt với một chưởng cường đại kia, Mộ Dung Thiên hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng nào.
Mắt thấy hắn sẽ bị nghiền chết, cuối đường phố bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên tóc trắng mặc áo bào vàng.