Sau khi đi ra WC, Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ ngồi thừ người ở trên ghế hồi lâu, trong đầu bắt đầu nhớ lại hành vi vừa rồi, mới ý thức được, hình như mình không kiên trì đến phân đoạn kết bái thì đã gục rồi.
Đáng giận a, cơ hội tốt như vậy, sao mình lại không yếu như vậy!
Tào Quảng Vũ tức giận không chịu được, xoay người sờ chén trà trên bàn định uống ngụm nước, kết quả lại phát hiện cái ví tiền “lãng tử” của mình lại nằm ở trên bàn.
- Tại sao ví của tôi lại ở đây?
- Cậu thanh toán xong tiện tay ném lên quầy, là tôi lấy về cho cậu. - Nhậm Tự Cường nói một câu.