Giang Cần thấy vậy thì đi tới, kêu gào bảo mọi người hãy sang xịn mịn lên, đừng gây mất mặt như vậy nữa. Còn hắn thì cũng thuận tay nhón lấy miếng dưa hấu ngọt nhất ở trung tâm, khiến cho cả phòng làm việc đều hậm hực mắng chửi, làm Phú Quý đang cuộn tròn trong ổ cũng run lẩy bẩy.
Lúc này, Phùng Nam Thư lẳng lặng kiễng mũi chân, nhìn về phía cổ của Giang Cần với đôi mắt cực kỳ đáng yêu.
- Cậu nhìn gì thế?
- Chả nhìn gì.
Phùng Nam Thư lập tức thay đổi ánh nhìn. Giang Cần đơ ra một lúc rồi tháo vài khuy áo sơ mi: