Giang Cần giật giật cánh tay tiểu phú bà:
- Ôm như này chẳng phải cũng là ôm sao?
- Muốn được cậu ôm vào lòng, còn cọ tai nữa.
- Cái đồ tiểu yêu tinh dính người, mỗi ngày chỉ biết ôm trong ngực, cọ tai.
Phùng Nam Thư vẻ mặt cao lãnh hừ một tiếng, nhưng ánh mắt lại vui vẻ như mèo con ăn được cá mòi khô, trong mắt lấp lánh tia sáng, nhẹ nhàng mà linh động.