Sau hồi lâu, Phùng Nam Thư mang giày da nhỏ đi cộc cộc đến căn cứ khởi nghiệp, sau đó được Giang Cần kéo vào 207, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị cởi vớ cởi giày, vẻ mặt chỉ có nghiêm túc và ngây ngốc.
Giang Cần ngồi trên ghế sô pha, bàn tay nắm lấy chân nhỏ trắng như tuyết kia, nhẹ nhàng bôi sơn móng màu hồng nhạt cho cô.
Tiểu phú bà không biết hắn muốn làm gì, nhưng nhìn Giang Cần tập trung lại dịu dàng với chân mình, cô không kìm được mà muốn gọi ca ca.
Sau khi bôi xong chân phải, Giang Cần thổi hai cái, ánh mắt hơi sáng lên.
- Đẹp không?