- Lão Nhâm, sắc mặt của cậu nhìn thật là quen. - Giang Cần kéo ghế đến, đặt mông ngồi xuống.
Nhậm Tự Cường thở dài:
- Giang ca, không gạt gì cậu, tôi lại rớt tín chỉ.
- Bình thường… hôm thi cậu trừng mắt mà ngáy, làm cho cả giám thị cũng sợ hết hồn. Làm sao mà không thi trượt cho được? Nhưng thắng thua là chuyện thường binh gia. Đừng buồn nữa, lát nữa tôi sẽ nhờ lão Tào đãi cậu một bữa.
- Cảm ơn Giang ca!