Chẳng trách lần nào Giang Cần cũng gọi cô là Thiến Thiến một cách thân mật như vậy, cô còn tưởng rằng lúc học cao trung Giang Cần từng thầm mến mình.
Đêm giao thừa hôm đó, sau khi từ bờ sông Bắc Nhai trở về, cô còn lăn lộn suy nghĩ suốt cả một đêm, thông qua các loại “manh mối” chứng minh, đoán rằng quả thật có khả năng Giang Cần thầm mến mình.
Kết quả nghe xong cách nói của Triệu Lộ, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện, hắn thân thiết, trìu mến gọi mình Thiến Thiến như vậy là bởi vì hắn đã quên mất mình họ gì…
Sắc mặt của Hồng Chấn Đông và Vu Dịch Dương cũng biến đổi, cả người như bị đả kích.
Đúng vào lúc này, Dương Thụ An bưng sủi cảo tới: