Người vào trong viện cuối cùng tên là Lục Thiên, vốn chân cẳng tốt lành ra cửa, nhưng sau khi trở về đã tập tễnh, kể cả quần áo trên người cũng dính một mảng lớn bùn bẩn, nhìn trông hết sức thê thảm.
Lời y nói còn rất thú vị, miệng một đống lớn lời cặn bã, nói với hết người này đến người khác về trải nghiệm suýt nữa bị đập chết mới vừa rồi, khi nói chuyện còn để lộ ra vết thương ở trên mắt cá chân mình.
Giang Cần nhìn thấy vết thương này, cảm thấy vô cùng quen mắt, vì thấy quay đầu sang nhìn về phía Phùng Nam Thư.
Phùng Nam Thư cũng cao ngạo lạnh nhạt liếc nhìn hắn:
- Giang Cần, hình như cậu ta đi leo cây bạn tốt.