Khi đó tiểu phú bà rõ ràng là nữ thần lạnh lùng có tiếng trong trường, trên người mang theo khí chất thần bí lại cao quý, ít nói, không thích cười, chẳng giống người đang trong vòng tay của hắn chút nào.
Nhưng ai có thể ngờ rằng con người thật của cô lại rất đáng yêu và có chút ngốc nghếch như thế, thích gọi hắn là cưa cưa, thích được dắt tay, thích được ôm vào lòng.
Sự tương phản thực sự là điều đẹp nhất trên thế giới này.
Giang Cần đưa tay vuốt mái tóc dài óng mượt của cô, nhìn chằm chằm tiểu phú bà từ bên cạnh, lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp trong tầm tay.
Phùng Nam Thư bị hắn nhìn chằm chằm mấy phút, nhịn không được ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn hắn, gò má trắng nõn mềm mại hơi ửng hồng.