Thời gian quá độ từ chạng vạng sang đêm đen thật sự rất ngắn, cũng chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa rừng phong của Lâm Đại rất tươi tốt, diện tích lại lớn, vừa chui vào là có vẻ u ám tăm tối, đặc biệt yên tĩnh.
Giang Cần quẹo trái rẽ phải tìm một góc nhỏ, xoay người ôm tiểu phú bà thơm mềm vào trong lòng, sau đó ôm lấy eo thon nhỏ mảnh mai của cô.
Phùng Nam Thư lập tức lộ vẻ sung sướng, vùi đầu vào cọ hai cái ở trong ngực hắn, trong lòng cảm thấy nóng hầm hập.
- Tại sao cậu lại thích dính lấy mình như vậy?
Tiểu phú bà nhẹ nhàng lắc đầu: