Tiểu phú bà khi ốm, xương cốt mềm hơn bình thường, không có tinh thần, ăn xong cháo liền muốn chui vào lòng hắn, như một chú mèo nhỏ lười biếng.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, cửa ký túc xá đã bị đẩy ra. Vương Hải Ny đi dạo một vòng trở về, than thở trời mưa làm ướt quần áo, định cởi ra.
Giang Cần ho khan một tiếng để nhắc nhở. Giọng nam đột ngột khiến cô giật mình.
Ký túc xá không bật đèn, tối om, lúc này Vương Hải Ny mới thấy Giang Cần đang ôm Phùng Nam Thư mệt rã rời.
- Làm tôi sợ muốn chết, suýt nữa thì 'tiện nghi' cho Giang tổng!