Nhìn thấy cảnh này, Giang Cần nhịn không được nín thở, thầm nói thôi xong, tình bạn thật sự khiến người ta mất trí mà, ngay cả lòng cảnh giác cơ bản nhất cũng không có, quá dễ dàng lộ ra sơ hở.
Mà nói đi cũng phải nói lại, bạn học Tiểu Cao cũng quá mẫn cảm đi, như vậy mà cũng có thể tìm thấy đường à? Thật không hổ là sinh viên tài cao 985, có bản lĩnh này cậu hẳn là đi làm thám tử được rồi.
- Cậu cười cái gì?
Cao Văn Tuệ nhìn Giang Cần rồi lại nhìn Phùng Nam Thư, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa:
- Tôi biết rồi, hắc hắc, hai người dùng cùng một loại son môi à? Cũng may là bạn bè, thật không xấu hổ, nhưng mà tôi cũng không muốn hôn môi gián tiếp, cho nên lát nữa về ký túc xá tôi bôi lại.