Giang Cần ngước nhìn mặt trời trên cao, thầm nghĩ Giáo sư Nghiêm còn phải rón rén, chọn phòng 207 mới dám lén lút nói chuyện biệt thự to lớn với em. Còn thầy đây, giữa ban ngày ban mặt, hận không thể kêu thật to, rốt cuộc là ranh giới cuối cùng của người nào thấp hơn?
Trò chuyện một hồi, Hiệu trưởng Trương sờ bụng, cảm thấy hơi đói, bèn hỏi Giang Cần có muốn đi ăn cơm ở căng tin cán bộ giáo viên không, còn nói đồ ăn ở đó ngon hơn nhà ăn sinh viên nhiều, muốn đặt chỗ cũng không phải là không có cách.
Miễn phí thì sao lại không đi? Giang Cần không thể cưỡng lại được việc ăn đồ free. Ra ngoài mà không nhặt tiền còn coi như mất, ai cũng đừng hòng ngăn cản hắn ăn đồ free.
Nhưng chưa đợi hắn đồng ý, tiểu phú bà đã nhắn tin: “Ca ca hôm nay không phải cũng bận chứ?”
Giang Cần nhìn thoáng qua hiệu trưởng Trương: