Sau khi trải qua quãng đường xóc nảy đầy cảnh đẹp thì Giang Cần cũng đã tới được nhà của Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ, là một khu biệt thự theo phong cách Trung Quốc điển hình.
Căn biệt thự này lớn hơn căn của Hà Ích Quân nhưng lại nhỏ hơn căn của tiểu phú bà, song cảnh vật xung quanh lẫn căn biệt thự đó đều toát ra vẻ tao nhã, vừa tiến vào cổng vòm bọn họ đã có thể thấy được một cây phong không cao hơn người bình thường là bao, đỉnh có màu đỏ như lửa, phần giữa màu vàng kim, dưới đáy là chút màu xanh lá cây cũ còn sót lại.
Tào thiếu gia bảo đó là Hoàng Kim Lưu Tuyền, ngụ ý là tiền tài chảy vào cuồn cuộn.
- Lợi hại lợi hại, chả trách vừa vào cửa tôi đã ngửi được mùi tiền tài rồi.
Giang Cần vừa vỗ tay vừa đi theo Tào Quảng Vũ, qua một hành lang dài vòng qua sân đi tới trước cửa đình viện, bọn họ phát hiện trên bức tường hai bên cửa có treo một câu đối được khắc bằng gỗ, chữ vàng được đề trên nền đen viết “Xuân sang muôn dặm, gió xuân đầy ắp, tiếng cười rạng rỡ len lỏi vào nghìn nhà”.