Một nhóm là Trương Quảng Phát, Hà Thế Tân, Đỗ Tử Đằng ở ký túc xá sát vách, nhóm còn lại là Tùy Quân và Thiệu Thanh học trưởng năm nay năm ba.
Mấy người này đều là những cụ độc thân có tiếng của Học viện Tài chính, lý do bọn họ nổi tiếng không phải là vì bọn họ luôn độc thân, mà là chỉ cần ở đâu có nữ sinh xuất hiện thì ở đó có mặt của bọn họ, tán tỉnh 360 độ không phân biệt, chỉ cần không xấu, cơ bản gặp ai là yêu người đó.
Đạt được danh tiếng như vậy, bọn họ cơ bản đã mất đi quyền lựa chọn đối tượng trong trường, cho nên tân nữ sinh là cơ hội duy nhất của bọn họ, bởi vì học muội mới đến, cũng chưa nghe được tin đồn gì về bọn họ.
Lúc này đúng là thời gian giải lao của buổi huấn luyện, có mấy người hai tay trống trơn đang tìm người nói chuyện phiếm, những người trên mặt đều mang theo vẻ hèn mọn bỉ ổi như thế này, không cần mở miệng đều có thể khơi dậy sự cảnh giác vô hạn của các học muội, cho nên việc bọn họ không tìm được đối tượng là điều khá bình thường.
Tào Quảng Vũ vung tay: