Giang Cần tức giận méo cả mồm nhưng vẫn không thể ngừng lăn con chuột xem tiếp.
Vì cả câu truyện này đều viết theo góc nhìn của cô gái nên nội dung của chương một đối với hắn cũng hơi lạ lẫm, nhưng sau khi đọc đến cảnh nam chính ngồi xuống của chương này thì hắn đã quá quen thuộc rồi.
Nam chính không cẩn thận dẫm phải chân của thiếu nữ thiên tiên ngồi đối diện, nhưng cô lại được tặng một chai nước. Từ khoảnh khắc ấy, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu dịch chuyển.
Điều kỳ diệu ở đây là cô chợt phát hiện ra lần nào cô cũng ăn đến miếng cuối cùng, lúc đầu cô còn nghĩ đó là trùng hợp, nhưng rồi cô nhận ra nam sinh đối diện lúc nào cũng ăn tới gần hết thì ngừng ăn.
“Cậu ấy cũng chiều mình.”