Tuy vậy, rất nhanh trên khuôn mặt bà đã lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì bà nhận ra cháu gái của mình đột nhiên tăng nhanh tốc độ, dáng vẻ ngoan ngoãn cũng mất đi, rồi trở nên hoạt bát nhanh nhẹn, tiếng giày búp bê lạch cạnh rõ ràng tới mức bà ngồi trong xe mà cũng có thể nghe thấy.
Ngay một giây sau, cửa khách sạn chợt xuất hiện một người trẻ tuổi có vóc dáng cao ráo, vừa ra khỏi cửa đã ngáp liên tục, dường như hắn vô cùng buồn ngủ.
Hai người gặp nhau ở trước cửa khách sạn, hàn huyên đôi ba câu rồi sóng vai bước vào đại sảnh.
Nhìn thấy khung cảnh trước cửa khách sạn, bà hai nhà họ Phùng không khỏi lộ ra vẻ mặt rầu rĩ.
Từ nhỏ tới lớn, Tiểu Nam Thư sợ nhất là bị bỏ rơi, đối với cô mà nói thì việc không bị bỏ rơi đã là việc tốt nhất thế giới này rồi. Vì vậy khi gặp được một người đợi cô đến đêm muộn như vậy, sao cô có thể không bám lấy hắn cho được.