"Vẫn là Phong nhi thân mật!"
Tần Thiên vui vẻ đón lấy lễ vật, giống như chỉ cần là người lớn cho thì đều thích.
Mà Vân Tịch Nguyệt thì kéo Tần Phong sang một bên, nghĩ đến con trai lớn ở bên ngoài mấy năm nay chịu khổ, thì liền không giấu được sự đau lòng trong ánh mắt.
"Đều là cha mẹ không có bản lĩnh, để cho ngươi ở bên ngoài chịu nhiều khổ như vậy!"
Vân Tịch Nguyệt lại đỏ hốc mắt, nói: "Cũng may có Tử Diên cô nương, thay mẫu thân chiếu cố ngươi."