"Ca ca tốt!"
Điềm Điềm mệt đến không mở mắt nổi, nhưng tay vẫn tiếp tục ôm lấy Tần Phong.
"Ta muốn làm ca ca tốt, chứ không phải kêu ngươi gọi ta là ca ca tốt!"
Tần Phong cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể mạnh mẽ giãy ra.
Điềm Điềm hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền hô hấp nhẹ nhàng ngủ thiếp đi, mà bình nhỏ màu trắng bên cạnh gối của nàng lại lóe ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.