Gia Cát Ngọc hơi giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người lui ra.
Rất nhanh, toàn bộ đại điện chỉ còn lại hai bóng người.
Gia Cát Ngọc đứng chắp tay, ánh mắt thâm thúy mà xa xưa.
Trong lòng Lý Lương dâng lên một cỗ bất an: “Sư huynh, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Gia Cát Ngọc than nhẹ một tiếng: “Tình huống của ta, ngươi cũng biết, thọ nguyên vốn không nhiều, nếu không tranh thủ thời gian liều một phen, chỉ sợ đợi thọ nguyên hao hết, cuối cùng thân tử đạo tiêu.”