"Ngươi nói đúng nhưng mà cũng không phải là may mắn. Từ giờ trở đi, chúng ta không có chút may mắn nào để nói cả!"
Cố Nhạn Ảnh thử kéo ống tay áo xuống nhưng pháp bảo này của nàng quá cứng. Cho dù tất cả pháp thuật uy năng đều bị áp chế nhưng chất liệu này cũng không phải là thứ mà nàng có thể lay chuyển. Tâm niệm của nàng vừa chuyển, vân vê chiếc lông vũ Côn Bằng này, nhẹ nhàng vẽ lên ống tay áo một cái, lấy một đống vải trắng thật dài xuống, lau sạch vết máu trên mặt rồi bọc lên trên đầu.
"Giống như cha chết vậy."
Lý Thanh Sơn nói.
"Nếu như cha ta ở thế giới này mà còn là người phàm thì chỉ sợ thật sự sẽ bị ta hại chết. Ta biết sức mạnh của ta đã bị phong cấm rồi, mặc dù vừa nãy có chút đắc ý nhưng ta cũng đã nhìn kĩ dưới chân, nhưng chỗ giẫm phải hết lần này đến lần khác đều trống rỗng. Khi ta thử điều chỉnh cơ thể, vị trí ở đầu đều có một tảng đá, mà đều được chôn phía dưới mặt đất. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trùng hợp sao? Đúng là bẫy rập khắp nơi."