“Chỉ là chút ít hồn lực mà thôi, đối với ngươi hẳn là không có ảnh hưởng.”
Hứa Thất An quay về, nói: “Ta cũng là vừa biết mình có thể cắn nuốt hồn lực.”
Sau khi giải thích đơn giản, hắn không giải thích nữa, tiếp tục tiến lên.
Ánh mắt mọi người giao hội, không nói gì thêm, đi lên theo, không dám khinh thường Từ Khiêm thần bí này nữa.
Thì ra Tâm Cổ có thể cắn nuốt hồn lực, nhưng không phải bù đắp ngược lại cho ta, mà là Thất Tuyệt Cổ tự mình độc chiếm, cũng có khả năng là bởi Phong Ma Đinh, khiến Thất Tuyệt Cổ không thể bù đắp ngược lại...
Như vậy, ta liền tìm được một con đường nhanh chóng ôn dưỡng Tâm Cổ, đó là cắn nuốt hồn phách... Suy nghĩ của Hứa Thất An nóng hẳn lên.
Mộng cảnh trước mắt, chính là một cơ hội không tồi.
Thiên Cổ là căn cơ của Thất Tuyệt Cổ, không cần ôn dưỡng, tự thân đã đạt tới đỉnh phong. Suốt cả hành trình, hắn trọng điểm bồi dưỡng Độc Cổ, sau khi nuốt dùng nọc độc xác ướp cổ, Độc Cổ lớn mạnh đến trình độ tương đối khả quan.
Ám Cổ cùng Lực Cổ ôn dưỡng đâu vào đấy, không cường đại cũng không yếu, thuộc về đội ngũ bậc thang thứ hai.
Thi Cổ, Tình Cổ cùng Tâm Cổ kẹt mãi không có tiến bộ, hôm nay hắn đã tìm được một phương pháp thúc giục Tâm Cổ —— cắn nuốt hồn lực.
Về phần Tình Cổ, hắn chuẩn bị chờ đợi quốc sư đến, mới bồi dưỡng cẩn thận.
Rốt cuộc là Nhân tông ngươi vắt nước mạnh hơn, hay là Tình Cổ Nam Cương ta tài cao hơn một bậc. Tiếc nuối là hắn không là võ phu năm đó nữa, nếu không Lạc Ngọc Hành chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ.
Còn lại chính là Thi Cổ.
Đột nhiên, bước chân Hứa Thất An cứng đờ, sững sờ nhìn phía trước.
Phía trước là một mộng cảnh, bầu trời xanh thẳm như gội rửa, thảo nguyên liên miên phập phồng, một con ngựa màu rám nắng cao lớn đang cúi đầu gặm cỏ.
Mộng cảnh đơn điệu, trừ con ngựa này, không có bao nhiêu sự vật dư thừa.
Đám người Lý Thiếu Vân đứng ở phía sau Hứa Thất An, quan sát mộng cảnh, trấn phủ tướng quân vừa mới chết về mặt xã hội buồn bực nói:
“Cái này tính là gì, một con ngựa?”
Hắn nhìn chằm chằm con ngựa một lát, bỗng hít sâu một ngụm khí lạnh, nói:
“Các ngươi có phát hiện hay không, càng nhìn con ngựa này, ta thế mà càng cảm thấy nó mặt mày thanh tú, tản ra sức quyến rũ hấp dẫn người ta, nhịn không được liền muốn cưỡi lên.”
Canh Nguyên Võ phân tích: “Quả thật có cảm giác như vậy, mộng cảnh là thể hiện ở sâu trong nội tâm của một người, mà căn cứ sức quyến rũ con ngựa này bày ra, không khó tưởng tượng, chủ nhân mộng cảnh đối với ngựa có ham mê đặc thù.”
Ta không có, ngươi nói bậy, đừng oan uổng ta... Trong lòng Hứa Thất An làm phủ nhận kinh điển, sau đó biết mình vì sao sẽ mơ thấy con ngựa cái nhỏ.
Mơ là do thân thể cùng ý thức quyết định, khi một người đói khát, sẽ ở trong mơ nhìn thấy thức ăn ngon.
Đạo lý tương tự, trước khi tiến vào phù đồ bảo tháp, hắn lợi dụng thủ đoạn Tâm Cổ đối phó võ tăng trung niên, vì thế bản năng, sinh ra ưu ái và hảo cảm đối với động vật.
Mà trong động vật, hắn quen thuộc nhất đương nhiên là con ngựa cái nhỏ.
Viên Nghĩa trầm ngâm nói: “Trong chúng ta xuất hiện một con yêu quái ngựa?”
“Không có khả năng!”
Canh Nguyên Võ lắc đầu: “Nếu là Yêu tộc, sớm bị người Phật môn cưỡng ép độ hóa, căn bản không vào được bảo tháp.”
Khịt! Lý Thiếu Vân hít sâu một hơi: “Người nọ là biến thái sao? Ngựa hàng ngày làm vật cưỡi cho người ta, đã đủ đáng thương, buông tha chúng nó đi.”
... Khóe miệng Hứa Thất An run rẩy một phen, thản nhiên nói: “Thiên hạ to lớn không gì lạ không có, không có gì đáng giá kỳ quái.”
Quá xấu hổ rồi!
Quá con mẹ nó xấu hổ rồi!
Ta đánh chết cũng sẽ không thừa nhận đây là mộng cảnh của ta.
Đoàn người ở trong tiếng “chậc chậc” của Lý Thiếu Vân nhanh chóng đi xa.
Không bao lâu, bọn họ nghe thấy tiếng hô giết, tiếng hô giết đinh tai nhức óc.
Một bức hoạ cuộn tròn chiến tranh hoành tráng từ từ triển khai ở trước mắt, đây là mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc.
...
Trên cánh đồng bát ngát hoang vu, nam tử mặc áo bào xanh, ánh mắt ôn hòa nhìn Nạp Lan Thiên Lộc, nói: “Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
Đông Phương Uyển Dung mang theo môn đồ Đông Hải Long Cung, cùng với tăng nhân Phật môn vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy một màn này, nàng nhẹ nhàng thở ra, có chút như trút được gánh nặng nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Đông Phương Uyển Dung tới gần Nạp Lan Thiên Lộc mặc trường bào Vu sư, cả người đẫm máu, trong miệng nàng lẩm bẩm, qua một lúc, thân thể Nạp Lan Thiên Lộc chấn động, con ngươi hơi trống rỗng nhìn về phía Đông Phương Uyển Dung.
“Ngươi...”
“Lão sư, con là Dung nhi.”
Nạp Lan Thiên Lộc im lặng một phen, như mộng du nói: “Đã... Lớn như vậy...”
Nghe vậy, Đông Phương Uyển Dung buồn vui đan xen. Lúc chiến dịch Sơn Hải quan xảy ra, nàng mới mười ba tuổi, lứa tuổi ngây thơ rực rỡ.
“Lão sư, sau khi người chết, hồn phách bị trấn áp ở trong phù đồ bảo tháp của Phật môn. Hôm nay đã là hai mươi năm sau.”
Đông Phương Uyển Dung giọng điệu cực nhanh: “Đệ tử tới cứu người...”
Nàng mang “giao dịch” của Vu Thần giáo cùng Phật môn nói một lần, nói: “Người bây giờ để chúng ta rời khỏi mộng cảnh của người, chờ người Phật môn đi lên tầng thứ ba, câu thông tháp linh, tạm thời khống chế phù đồ bảo tháp, liền có thể phá giải phong ấn cho người.”
“Hai mươi năm... Hôm nay bên ngoài như thế nào... Ngụy Uyên, Ngụy Uyên lại như thế nào...”
Nạp Lan Thiên Lộc như nói mê hỏi.
Lúc này, hắn xuất phát từ trạng thái nửa tỉnh táo nửa ngủ say.
Ngụy Uyên đã chết... Đông Phương Uyển Dung không dám nói ra chân tướng, sợ hãi mang lão sư kích thích đến thức tỉnh lại, một khi hắn tỉnh lại, mộng cảnh tự nhiên liền tan vỡ.
Như vậy, nhân sĩ giang hồ Lôi Châu có thể thoát vây.
“Việc này kể ra thì dài, lão sư, chờ người thoát vây, con lại nói cho người...”
Đông Phương Uyển Dung còn chưa nói, đã nghe một đợt tiếng kêu chói tai.
Ngạc nhiên quay đầu, lại là một vị môn đồ của Đông Hải Long Cung, không chút dấu hiệu ngửa mặt lên trời thét dài.
Đông Phương Uyển Thanh quyết đoán ra tay, ngăn lại môn đồ, lông mày lá liễu dựng ngược: “Ngươi đang làm cái gì?”
Tên môn đồ kia sắc mặt mờ mịt.
Tịnh Tâm thiền sư trầm giọng nói: “Hắn bị người ta ảnh hưởng thần trí, suốt dọc đường không có bất cứ vấn đề gì, nhưng ở sau khi chúng ta nhìn thấy ý thức của Nạp Lan Vũ Sư, hắn lập tức thét dài cảnh báo, thông báo người khống chế hắn.”
“Ta, ta... Cái gì cũng không biết.”
Tên môn đồ kia vừa sợ vừa giận lại tủi thân và uất ức.
Đông Phương Uyển Thanh cau mày, nhìn về phía chỗ sâu trong sương mù dày đặc, sương mù bỗng run lên, một bóng người chạy vội ra, như mũi tên nhọn bắn về phía Đông Phương Uyển Thanh.
Người sau hai cánh tay giao nhau, để ở ngực.
Phành!
Hai chân Đông Phương Uyển Thanh trượt lui.
Tịnh Tâm thiền sư chắp hai tay lại, niệm tụng Phật hiệu: “Cấm sát sinh.”
Bóng người tập kích kia nhất thời đọng lại, chưa thể phát động tập kích đối với Đông Phương Uyển Thanh. Người này làn da ngăm đen, mặt mày kiệt ngạo, chính là trấn phủ tướng quân Lý Thiếu Vân.
Cùng lúc đó, Tịnh Duyên võ tăng sải bước bước ra, một quyền nện lên ngực Lý Thiếu Vân, đánh hắn bay ngược ra ngoài.
Phía sau mọi người, sương mù dày đặc run lên lần nữa, lại hai bóng người lao tới, mục tiêu rõ ràng —— Đông Phương Uyển Thanh.
Canh Nguyên Võ hoặc tránh hoặc húc, mang môn đồ Đông Hải Long Cung ý đồ ngăn cản đánh tan, dọn ra thông đạo cho Viên Nghĩa.
Khống chế Đông Phương Uyển Thanh, là kế hoạch Hứa Thất An đặt ra.
Ở trong thế giới mộng cảnh, võ phu quá mức bị động, muốn khống chế hữu hiệu Mộng Vu Đông Phương Uyển Dung, để nàng mang đám người mình rời khỏi mộng cảnh, biện pháp hữu hiệu nhất là khống chế Đông Phương Uyển Thanh.
Lý Linh Tố từng nói, Đông Phương tỷ muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm thâm hậu, lấy tính mạng muội muội áp chế, không sợ Đông Phương Uyển Dung không đáp ứng.
Thủ tọa Hằng Âm chắp hai tay, lấy giới luật hạn chế Viên Nghĩa cùng Canh Nguyên Võ hành động. Giới luật của thiền sư vốn là dựa vào nguyên thần thi triển, không có quan hệ lớn với thân thể.
Thừa dịp Phật môn cùng môn đồ Đông Hải Long Cung bị ba người bọn Lý Thiếu Vân kiềm chế, Hứa Thất An mang theo Liễu Vân, từ trong sương mù dày đặc lao ra, tập kích Đông Phương Uyển Thanh.
“Uyển Thanh, qua đây!”
Đông Phương Uyển Dung hô.
“Ngươi tiếp tục câu thông Nạp Lan Vũ Sư, ta có thể ngăn được.” Đông Phương Uyển Thanh thản nhiên nói.
“Sư phụ, mau để chúng ta rời khỏi.” Đông Phương Uyển Dung vội vàng nói.
Nàng chưa từng nghĩ ở trong mộng cảnh giết ngược lại nhân sĩ Lôi Châu, bên này gây ra động tĩnh càng lớn, càng dễ đưa tới các giang hồ tán nhân kia.
Thế lực gần hai trăm người, không phải thứ bọn họ có thể đối phó.
“Nhưng ta... Còn chưa đánh bại Ngụy Uyên...” Nạp Lan Thiên Lộc lẩm bẩm.
...