“Sao, không có ai trả lời sao?”
Hằng Âm hòa thượng nâng giọng, lại hô một câu, cùng lúc đó, hắn ánh mắt sắc bén đảo qua ở trong đám người.
Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên tựa như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt khẽ thay đổi, cũng dùng ánh mắt sắc bén tìm tòi ở trong đám người, như là đang tìm cái gì.
“Tỷ tỷ, ngươi có thể sử dụng thủ đoạn của Mộng Vu, ngược dòng đến chủ nhân mộng cảnh là ai không?”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Đông Phương Uyển Thanh, lúc này càng thêm nghiêm túc lạnh lùng.
“Ta biết ý tứ của ngươi...”
Đông Phương Uyển Dung chậm rãi gật đầu.
Thấy hòa thượng Phật môn vẻ mặt như thế, các nhân sĩ Lôi Châu cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra cái gì, vừa lui về phía sau, vừa nhìn quanh, nhìn chằm chằm người bên cạnh mình.
Hứa Thất An thấy thế, lòng trầm xuống.
“Canh môn chủ, ta nhớ, Song Đao môn các ngươi từng đi xem sự kiện đấu pháp kinh thành nhỉ?”
Có người cao giọng hỏi.
Nhất thời, từng ánh mắt rơi ở trên người Canh Nguyên Võ.
Canh Nguyên Võ chậm rãi gật đầu: “May mắn được thấy Hứa Ngân la.”
Đông Phương Uyển Dung nói: “Nhưng muốn vừa vặn mơ thấy cảnh tượng đấu pháp, trừ phi ký ức khắc sâu, bằng không tuyệt đối không có khả năng, như Canh môn chủ luôn nhớ rõ hai trận chiến đó, dù sao cũng là đích thân trải qua.”
Bốn chữ “đích thân trải qua”, nàng cắn đặc biệt nặng.
Không tốt, bọn họ đã hoài nghi ta trà trộn ở trong đám người, ở đây hòa thượng Phật môn, Đông Hải Long Cung, cùng với nhân sĩ địa phương Lôi Châu, đều có đồng bạn có thể chứng minh lẫn nhau, chỉ có ta một người nơi khác tới, rất dễ dàng có thể khóa mục tiêu ta...
Hứa Thất An chau mày, trong lòng nổi lên nôn nóng.
Nếu bại lộ thân phận ở đây, tất cả mưu đồ thất bại không nói, bản thân còn có thể lâm vào tình huống nguy hiểm.
Quả nhiên, thế sự vô thường, cuộc đời khắp nơi có bất ngờ. Kế hoạch của hắn còn chưa triển khai, đã bị mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc ép hiện ra chân thân.
Ngay lúc này, Liễu Vân của Song Đao môn thản nhiên nói:
“Đây là mộng cảnh của ta.”
Thủ tọa Hằng Âm thiền sư đánh giá nàng, nghi ngờ nói: “Ngươi?”
Canh Nguyên Võ đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó giật mình, vẻ mặt rất phức tạp liếc đệ tử mình coi trọng, nói:
“Ừm, Vân Nhi lúc ấy cũng ở kinh thành, thấy cả quá trình đấu pháp.”
Xung quanh vang lên tiếng cười ái muội cùng tiếng xôn xao.
Một nữ tử, đối với tình huống Hứa Ngân la đấu pháp Phật môn nhớ mãi không quên, thường xuyên mơ thấy, điều này nói lên cái gì?
Bốn chữ giải thích: Thiếu nữ hoài xuân.
Một nhân sĩ giang hồ cười ái muội nói:
“Cũng đúng, là chúng ta nghĩ nhiều rồi, Hứa Ngân la cả đời chiến tích vô số, mặc kệ là Vân Châu chết mà sống lại, hoặc là Ngọc Dương quan một mình đối mặt địch quân, một lần nào không hung hiểm hơn so với đấu pháp Phật môn.
“Nếu Hứa Ngân la ở đây, mơ thấy khẳng định không phải đấu pháp Phật môn.”
Lời này rất có đạo lý, mọi người ở đây cũng nghĩ như vậy.
Đông Phương Uyển Dung yên lặng gật đầu, thiếu nữ hoài xuân, sau khi xem một hồi đấu pháp Phật môn, ái mộ Hứa Ngân la, cái này rất bình thường.
Đều là nữ tử, suy bụng ta ra bụng người, nếu không phải lòng nàng có chỗ thuộc về rồi, cũng sẽ động lòng đối với nam nhân như Hứa Ngân la.
Thủ tọa Hằng Âm thì nhìn về phía Tịnh Tâm, thấy người sau gật đầu, lúc này mới đánh tan đi sự nghi ngờ.
Hứa Thất An nhịn không được nhìn Lôi Châu nữ hiệp Liễu Vân thêm vài lần, không ngờ được ở nơi này cũng có thể gặp một vị nữ hiệp ngưỡng mộ mình, thật ra cũng... Không kỳ quái.
Đại Phụng hôm nay, nữ tử ngưỡng mộ Hứa Ngân la nhiều lắm.
Lúc này, lại có mộng cảnh mới hiện lên, nến đỏ thiêu đốt, màn che buông xuống, không biết là nến đêm động phòng của ai.
Các nhân sĩ giang hồ cười đùa, người huýt gió thì huýt gió, người trêu chọc thì trêu chọc, trường hợp lại sôi nổi hẳn lên.
Lý Thiếu Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó khẽ biến sắc.
Lũ khốn kiếp này có phải quên mình vào phù đồ bảo tháp là làm cái gì rồi hay không?
Trong lòng Hứa Thất An lải nhải, luôn lưu ý tăng nhân Phật môn cùng Đông Phương tỷ muội, hắn rốt cuộc thấy Đông Phương Uyển Dung lui về từng bước một, lui về từng bước một, sau khi kéo giãn một khoảng cách, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đông Phương Uyển Thanh cùng tăng nhân Phật môn hoả tốc đuổi theo.
Không ổn! Bọn họ vừa động, mấy bóng người lập tức theo đuôi truy kích, phân biệt là Hứa Thất An, Canh Nguyên Võ, Lý Thiếu Vân cùng Viên Nghĩa.
“Theo sát bọn họ!”
Viên Nghĩa quát.
Các nhân sĩ giang hồ chậm một nhịp, nhưng giờ phút này đều tỉnh ngộ lại, không rảnh quan sát mộng cảnh nữa, hò hét đuổi theo.
Đông Phương Uyển Dung dừng bước, quay đầu, hướng tới đám người Hứa Thất An thổi ra một hơi.
Trong phút chốc, không biết sương mù đậm đặc ở nơi nào tới, che cả bầu trời, như là đặt mình trong sáng sớm sương mù dày đặc.
“Không thấy nữa!”
Lý Thiếu Vân xoay người nhìn quanh, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Không ổn, vẫn để bọn họ “chạy” đi rồi... Hứa Thất An có chút nôn nóng cùng bất đắc dĩ phun ra một hơi.
“Môn chủ!”
Liễu Vân từ trong sương mù dày đặc chạy ra.
“Vừa rồi nữ nhân kia là cao phẩm Vu sư, ả cũng có thể thao túng mộng cảnh...”
Canh Nguyên Võ sắc mặt ngưng trọng làm ra phán đoán, sau đó hướng Liễu Vân gật đầu.
Lý Thiếu Vân cuống lên: “Vậy nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta như thế nào từ trong mộng cảnh đi ra ngoài?”
Viên Nghĩa chậm rãi lắc đầu: “Nếu là mộng cảnh của Mộng Vu tầm thường, lấy cường độ nguyên thần của chúng ta, không khó giãy thoát. Nhưng mộng cảnh của nhị phẩm Vũ Sư, cho dù không nhằm vào chúng ta, chỉ sợ cũng không phải chúng ta có thể đi ra.”
Canh Nguyên Võ trầm giọng nói: “Mặt khác, nữ tử kia là cao phẩm Vu sư, nơi này là mộng cảnh, ả muốn đi, chúng ta không giữ được. Ngay từ đầu, chúng ta đã lâm vào hoàn cảnh xấu.”
Hứa Thất An nghe đến đó, thản nhiên nói: “Đây cũng là nguyên nhân Độ Nan Kim Cương đồng ý chúng ta vào, Phật môn cùng Vu Thần giáo tự nhận nắm chắc thắng lợi.”
Sức chú ý của mấy vị tứ phẩm nhất thời hấp dẫn lại, Viên Nghĩa khẽ gật đầu.
Hứa Thất An tiếp tục nói:
“Cho dù là Mộng Vu, muốn thoát ly mộng cảnh của Vũ Sư, cũng không đơn giản như vậy. Nếu không, ả cần gì nói lời thừa nhiều như vậy với chúng ta? Trực tiếp rời khỏi mộng cảnh, đi lên tầng thứ ba là được. Ta đoán, ả lúc này tất nhiên còn ở trong mộng cảnh.”
“Nhưng sương mù mờ mịt, tìm như thế nào?”
Lý Thiếu Vân nhíu mày nói.
Võ phu thô bỉ, không biết động não một chút sao... Hứa Thất An nói:
“Hành động vừa rồi của ả, ít nhất khiến chúng ta biết hai điểm: Đầu tiên, ả lựa chọn thổi ra sương mù, mê hoặc tầm mắt chúng ta, mà không phải chính diện giao phong với chúng ta, cái này nói lên lực lượng mộng cảnh ả có thể mượn có hạn, không thể đồng thời đối phó nhiều tứ phẩm như vậy. Hoặc, trong mộng cảnh cũng có giới luật, không thể ra tay đối với người trong tháp.
“Tiếp theo, nơi này là mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc, ả muốn rời khỏi mộng cảnh, hẳn là cần được Nạp Lan Thiên Lộc đồng ý. Ả chưa lập tức thoát ly mộng cảnh, mà là lựa chọn quan sát mộng cảnh, chính là chứng minh tốt nhất. Rất có thể chính là ở trong quá trình quan sát mộng cảnh, tìm được biện pháp câu thông với Nạp Lan Thiên Lộc.”
Đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa trầm ngâm nói: “Cho nên, ả bây giờ là đi tìm Nạp Lan Thiên Lộc?”
Liễu Vân nhỏ giọng nói: “Vì sao không phải cô ta đã rời khỏi mộng cảnh?”
Hứa Thất An lắc đầu: “Ả nếu rời khỏi mộng cảnh, vừa rồi sẽ không dùng sương mù mê hoặc chúng ta, mà là trực tiếp biến mất. Nhưng ngươi có câu nói đúng, ả bây giờ, lúc nào cũng có thể rời khỏi mộng cảnh.”
Nghe vậy, ba vị tứ phẩm võ phu mặt nhăn mày nhíu.
Ánh mắt Hứa Thất An đảo qua mặt bọn họ, nói:
“Đừng lo lắng, chúng ta vẫn có cơ hội, ả nếu như đi tìm Nạp Lan Thiên Lộc, sẽ đi nơi nào tìm?”
Mắt Viên Nghĩa sáng lên: “Mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc!”
Lý Thiếu Vân buồn bực nói: “Nhưng nơi này không phải là mộng cảnh sao?”
“Không!”
Hứa Thất An chậm rãi lắc đầu: “Nơi này là mộng cảnh tất cả chúng ta đan xen ra, không chỉ là mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc nữa.”
Lý Thiếu Vân lặp đi lặp lại đánh giá hắn, nhếch miệng cười nói: “Huynh đệ, ngươi nhìn rất thấu triệt, lợi hại.”
Hứa Ngân la kỳ tài phá án Đại Phụng hiểu biết một chút... Hứa Thất An lộ ra nụ cười chẳng hề để ý, duy trì thiết lập nhân vật thong dong lạnh nhạt.
...
Bên kia, Đông Phương Uyển Dung dẫn dắt tăng nhân Phật môn, cùng môn đồ Đông Hải Long Cung xuyên qua ở trong sương mù, hai mắt của nàng như có thể xuyên thấu sương mù, đi lại vững vàng, không có chút mê mang.
“Đông Phương thí chủ, chúng ta bây giờ đi đâu?”
Tịnh Tâm thiền sư chắp hai tay, vừa bước nhanh đi theo, vừa nói.
Đông Phương Uyển Dung cũng không quay đầu lại: “Đương nhiên là đi tìm ý thức của sư phụ ta.”
“Hắn ở nơi nào?”
Thủ tọa Hằng Âm hỏi.
“Chỗ sâu nhất của chấp niệm.” Đông Phương Uyển Dung tạm dừng một chút, thấp giọng nói: “Cũng chính là nơi bị Ngụy Uyên chém đầu.”
Các tăng nhân giật mình, võ tăng Tịnh Duyên thì khó hiểu nói: “Mới vừa rồi vì sao không câu thông với hắn.”
Đông Phương Uyển Dung cười duyên nói: “Lúc ấy chỉ có mộng của một mình sư phụ ta, mọi người đều ở bên cạnh nhìn, câu thông như thế nào? Ta cố ý đợi mộng cảnh của mọi người cùng mộng cảnh của sư phụ xuất hiện đan xen.
“Mộng cảnh mỗi người đan xen cùng một chỗ, tựa như mê cung, phân cách mọi người ra. Lúc này lại đi gặp sư phụ, sẽ không có ai chú ý tới.”
...
Hứa Thất An, Lý Thiếu Vân, Viên Nghĩa, Canh Nguyên Võ, Liễu Vân xuyên qua trong sương mù, đi một lúc, trước mắt bày biện ra một hình ảnh, nến đỏ đang cháy, trước mắt đều là màu đỏ thẫm không khí vui mừng.
Là mộng cảnh vừa rồi, nay đã phát triển đến giai đoạn vào động phòng.
Gặp quỷ rồi, mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc chưa gặp được, toàn gặp được những mộng cảnh chó má... Hứa Thất An nhịn không được nhíu chặt lông mày, vốn định nhanh chóng đi qua, nhưng đối thoại của hai vợ chồng trên giường, làm bọn họ thả chậm bước chân.