Nòng súng tối như mực nhắm vào mình, thân súng phiên bản dài, đường kính thô to, cùng với người cầm súng vẻ mặt lạnh lùng vô tình... Tất cả cái này đều khiến tiểu hòa thượng trong lòng căng thẳng, lông tóc dựng cả lên.
Hắn có thể một mình một ngựa đánh đuổi vài tên nhân sĩ giang hồ, đi là con đường võ tăng, nhưng cách Luyện Thần cảnh còn xa, tuyệt đối không thể tránh đi viên đạn của súng công kích.
Tiểu hòa thượng khẽ đảo tròng mắt, lặng lẽ thu liễm tức giận, che giấu kiệt ngạo, tươi cười đầy mặt:
“Thí chủ chớ xúc động, đất Phật môn, cấm sát sinh. Mấy vị nếu là thật muốn vào chùa, tiểu tăng, tiểu tăng lập tức đi thông báo.”
Lý Linh Tố giọng điệu kỳ quái nói: “Không dám không dám, nào dám làm phiền Phật gia, chúng ta chỉ là một đám phàm phu tục tử.”
Khi nói chuyện, hắn mở ra chốt an toàn của súng.
Tiểu hòa thượng hoảng sợ lui một bước, nuốt nuốt nước bọt.
Lý Linh Tố kinh ngạc nói: “Ồ, thì ra Phật gia cũng sẽ sợ súng?”
Bên cạnh, mấy tên nhân sĩ giang hồ cười ha ha, nở mày nở mặt.
Vẫn là người Trung Nguyên mình tốt, khi đối mặt Tây Vực Phật môn kiêu ngạo, có thể nhanh chóng thống nhất chiến tuyến, không chút do dự đòi lại mặt mũi cho bọn họ, tuy mọi người chưa từng gặp mặt.
Đáy mắt tiểu hòa thượng chợt lóe hận ý, liên tục xua tay: “Không phải là tiểu tăng quấy nhiễu, chỉ là chủ trì sớm dặn dò, không cho phép bất cứ người ngoài nào vào chùa. Phù đồ bảo tháp công đức viên mãn, năm nay không mở cửa nữa.”
Dừng một chút, vẻ mặt ôn hoà nói: “Mấy vị nếu là nhất định muốn đi vào, vậy tiểu tăng bây giờ đi thông báo, chờ một lát.”
Nói xong, thử lui về phía sau một bước, thấy nam tử cầm súng không có phản ứng quá khích, lập tức xoay người chạy về trong chùa.
“Tiền bối, còn muốn tiếp tục thử không?”
Lý Linh Tố nhìn về phía Từ Khiêm: “Tiểu hòa thượng kia lòng dạ hẹp hòi, nhất định là đi tìm cứu binh. Nếu là thử đủ rồi, chúng ta liền đi đi.”
Hứa Thất An lắc đầu: “Không đủ.”
Bây giờ nhận được tin tức là, Tam Hoa tự đóng cửa từ chối tiếp khách, không cho phép người ngoài đi vào.
Nhưng trong chùa có bao nhiêu cao nhân, chiến lực như thế nào, Hứa Thất An còn chưa rõ.
Ta tu vi bị phong ấn, ngươi thoạt nhìn cũng chẳng tốt hơn là bao, ngay cả tứ phẩm đỉnh phong cũng đánh không lại... Lý Linh Tố nhe răng trợn mắt.
Sau đó, hắn thấy Từ Khiêm đưa một cái túi gấm.
“Cầm đồ? Đến nơi rộng rãi giấu đi.” Hứa Thất An nói.
“...Vâng.”
Tiếp nhận túi gấm, Lý Linh Tố yên lặng chui vào lùm cây ngoài bậc thang.
Hứa Thất An sau đó nhìn về phía mấy tên nhân sĩ giang hồ: “Các ngươi đi xa chút.”
Hắn biết hóng hớt là sự giải trí nhân sĩ giang hồ yêu nhất, cưỡng ép xua đuổi sẽ không đạt tới hiệu quả dự tính.
“Huynh đài, cẩn thận một chút.”
Hán tử vừa rồi bị làm nhục nhắc nhở: “Đại Phụng diệt Phật, quan phủ cùng người địa phương Lôi Châu không vừa mắt Phật môn, bởi vậy hòa thượng Tam Hoa tự phi thường đoàn kết, có lý hay không, đều giúp đỡ người trong nhà.”
Hòa thượng kinh thành Thanh Long tự sao không đoàn kết... Ừm, ở kinh thành, đoàn kết cũng vô dụng... Hứa Thất An gật đầu:
“Đa tạ.”
Mấy nhân sĩ giang hồ lập tức lui, nhưng ngừng lại ở cách đó không xa.
Không bao lâu, tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Tiểu hòa thượng cầm chổi đi mà quay lại, dẫn một đám hòa thượng tới, có kẻ mặc nạp y, có kẻ mặc áo cà sa, có kẻ trong tay cầm tràng hạt, có kẻ mang theo côn bổng.
Tiểu hòa thượng chỉ vào Hứa Thất An, lớn tiếng nói: “Tuệ An sư thúc, vừa rồi dùng súng chỉ vào đệ tử, chính là đồng bạn của người này.”
Nhìn quanh, giọng căm hận nói: “Người nọ chắc là chạy rồi.”
Một gã trung niên mặc áo cà sa đỏ vàng giao nhau bước ra, hai tay chắp lại:
“Bần tăng Tuệ An, người tiếp khách trong chùa. Thí chủ, vì sao ở đất thanh tịnh Phật môn ta động võ?”
Hứa Thất An chắp hai tay, đáp lễ, nói:
“Chúng ta một lòng lễ Phật, chỉ là muốn vào chùa thắp hương, ai ngờ môn đầu tiểu tăng quý tự không những ăn nói ngông cuồng hạ nhục người ta, còn động thủ đả thương đồng bạn của ta.”
Nói xong, chỉ chỉ vài tên nhân sĩ giang hồ nơi xa, nói tiếp: “Bất đắc dĩ, mới lấy súng uy hiếp, ép hắn thu tay lại.”
“Nói hươu nói vượn.”
Tiểu hòa thượng cả giận nói: “Hai người bọn họ chính là xen vào việc của người khác, vừa rồi còn uy hiếp đệ tử, nói muốn làm thịt đệ tử. Sư thúc, nếu không phải đệ tử tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nói không chừng đã chết ở dưới súng.”
Tuệ An hòa thượng chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Hứa Thất An, giải thích:
“Chủ trì hạ lệnh, tệ tự không tiếp thu khách hành hương nữa, Không Phiền theo lệnh làm việc, có gì sai?”
Hứa Thất An “Ồ” một tiếng: “Động thủ đả thương người, lời lẽ làm nhục người ta, có gì sai?”
Tuệ An hòa thượng như chưa nghe thấy, tiếp tục nói: “Các hạ lấy súng uy hiếp đệ tử trong chùa, bần tăng thân là người tiếp khách trong chùa, quả quyết không thể khoanh tay đứng nhìn. Không Kiến, ngươi đi trả vị thí chủ này một quyền.”
Hắn từ đầu tới cuối chưa từng hỏi ý kiến Hứa Thất An, cũng không quan tâm hắn, chỉ để ý tới bản thân đi xong lưu trình.
Một hòa thượng nạp y màu xanh bước ra, hắn thể phách cường kiện, cơ bắp mang tăng bào rộng thùng thình căng lên.
Hắn đứng ở trên bậc thang, ở cao hướng xuống nhìn Hứa Thất An, chắp hai tay: “A Di Đà Phật.”
Ngay sau đó, đạp nứt bậc thang dưới chân, nhảy lên cao cao, tựa như mãnh hổ vồ giết con mồi.
Võ tăng!
Lúc này, võ tăng pháp danh “Không Kiến” bỗng rùng mình, phát hiện được nguy cơ, nguy cơ bốn phương tám hướng.
Rõ ràng chung quanh không có kẻ địch, không có mai phục, nhưng hắn lại phát hiện nguy cơ từ bốn phương tám hướng mà đến.
Hai chân trầm xuống, hắn cưỡng ép hạ xuống, sau đó vận khí cơ, ý đồ mang những nguy cơ không nhìn thấy kia đánh văng ra.
Vù... Khí cơ hoá làm cuồng phong, thổi bay lá rụng cùng bụi bậm trên bậc đá.
Không Kiến hòa thượng trước mắt tối sầm, hai chân mất đi lực lượng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, run rẩy nâng tay, chỉ vào Hứa Thất An:
“Ngươi, ngươi...”
Hứa Thất An không quan tâm hắn, nhìn phía Tuệ An hòa thượng, nói: “Như thế nào?”
Mấy tên nhân sĩ giang hồ nơi xa trợn mắt há hốc mồm, bọn họ hoàn toàn không nhìn ra Hứa Thất An là ra tay như thế nào.
Tuệ An hòa thượng sắc mặt ngưng trọng, bước lên một bước, chắp hai tay: “A Di Đà Phật, lòng dạ từ bi, không được động võ.”
Câu này xen lẫn sức mạnh to lớn của giới luật Phật môn, tẩy rửa hung tính Hứa Thất An, khiến hắn ý niệm ôn hòa, khó dâng lên tức giận nữa.
Thấy thế, Tuệ An hòa thượng tiếp cận một bước hành động tiếp theo, trong miệng hắn lẩm bẩm, thanh âm từ mơ hồ đến rõ ràng, từ rõ ràng đến đinh tai nhức óc, không ngừng quanh quẩn ở bên tai Hứa Thất An, cũng quanh quẩn trong lòng hắn.
Trong bất tri bất giác, trong lòng hắn dần dần sinh ra ý tưởng xuất gia, sinh ra Phật pháp là căn nguyên của tất cả ý nghĩa thâm ảo, Phật môn là nơi trở về cuối cùng của sinh mệnh… các loại ý niệm.
Cảm giác tương tự, hắn ở lúc trải qua đấu pháp Phật môn từng gặp được.
Cưỡng ép tẩy não?
Hứa Thất An vừa kháng cự, vừa làm bộ mình chịu ảnh hưởng rất mạnh, quy y Phật môn, sau đó, hắn chậm rãi đi lên bậc thang, ánh mắt ôn hòa nhìn phía các sư.
“Hắc!”
Tiểu hòa thượng lộ ra nụ cười đắc ý.
Phàm là người nghe xong cả đoạn kinh văn, lòng đều sẽ quy y Phật môn, khóc lóc kêu gào muốn xuất gia. Đối với người như vậy, Phật môn sẽ không lập tức nhận, mà là phải xem thành ý của đối phương.
Thành ý có thể là ở ngoài chùa quỳ lạy ba ngày ba đêm, có thể là tan hết gia tài quyên cho Tam Hoa tự... Không có tiêu chuẩn riêng, chỉ xem đối phương thành tâm hay không.
Đương nhiên, muốn không thành tâm cũng khó.