TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 913: Văn Nhân Thiến Nhu (3)

Bức tượng không có cảm tình hành một lễ đạo môn: “Nơi này là nhà Hứa Ngân la phải không?”

Thẩm thẩm gật đầu, thầm nhủ đứa cháu xui xẻo kia, lại trêu chọc một vị cô nương xinh đẹp.

Nàng bỗng nghĩ tới cái gì, thốt ra: “Ngươi là đồng môn của Lý Diệu Chân đạo trưởng?”

Băng Di Nguyên Quân gật đầu: “Chính là tiểu đồ.”

Thẩm thẩm lập tức nhiệt tình hẳn lên, hô: “Đạo trưởng mời vào trong.”

Hai bên vào nội sảnh, thẩm thẩm bảo thiếp thân thị nữ Lục Nga dâng trà.

Băng Di Nguyên Quân nhìn về phía thẩm thẩm, đôi mắt màu lưu ly kia như không có cảm xúc, thanh âm mềm nhẹ lại không có cảm tình:

“Tiểu đồ không ở phủ.”

Thẩm thẩm uống trà, nói: “Lý đạo trưởng mấy ngày trước đã rời khỏi kinh thành.”

“Đi đâu rồi.”

“Không biết, chỉ nói đi du lịch giang hồ.”

Băng Di Nguyên Quân chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân có thể nói với bần đạo, hành vi của liệt đồ ở kinh thành hay không?”

Thẩm thẩm lập tức mang Lý Diệu Chân thổi phồng một phen, tựa như khi nói chuyện phiếm với hàng xóm láng giềng, khen con của đối phương.

“Lý đạo trưởng nhạc thiện hảo thi, tâm địa hiệp nghĩa, là nữ hiệp chính trực nhất nhiệt tình nhất ta từng gặp. Ai da, Thiên tông thật không hổ là danh môn chính phái, dạy dỗ đệ tử, phẩm tính không thể bắt bẻ.

“Nhỏ có thể phát cháo cứu dân nghèo, lớn có thể phụ trợ cháu ta giết hôn quân. Tốt, thật tốt!”

Khuôn mặt lạnh nhạt của Băng Di Nguyên Quân càng thêm không có vẻ mặt, đứng dậy cáo từ: “Bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, không tiện ở lâu.”

“Ta tiễn đạo trưởng...”

Thẩm thẩm mang nàng tiễn ra khỏi nội sảnh, nhìn đối phương chân đạp phi kiếm, lao lên không trung.

“Bộ dáng như không quá vui vẻ?”

Thẩm thẩm nói thầm.

...

Băng Di Nguyên Quân cũng chưa lập tức rời kinh, mà là ngự kiếm đi Linh Bảo Quan.

Nàng vừa bay vào hoàng thành, tới gần Linh Bảo Quan, ở sâu trong quan bỗng nhiên chém tới một đạo kiếm quang huy hoàng.

Con ngươi như lưu ly của Băng Di Nguyên Quân hơi đọng lại, nàng để kiếm quang phản bội quỹ tích phi hành của mình, ngay sau đó, đạo kiếm quang kia tự lệch khỏi quỹ đạo, hướng tới bầu trời chém tới, nhanh chóng biến mất không thấy.

Băng Di Nguyên Quân đáp xuống tiểu viện ở chỗ sâu trong Linh Bảo Quan.

Hoa cỏ đầy sân điêu tàn, núi giả cô tịch đứng lặng, trong ao nhỏ phẳng lặng, một nữ tử mỹ mạo tuyệt luân ngồi xếp bằng, đầu đội Liên Hoa Quan, thân mặc đạo bào, mi tâm một điểm chu sa, giống như tiên tử trên chín tầng trời.

Lạnh lùng tuyệt sắc, không dính phàm trần.

Hai người đều là đạo cô mỹ mạo, tác phong khác nhau, làm nền cho nhau.

“Lạc sư muội, Thiên Tôn nhờ ta truyền lời cho ngươi, cho ngươi ba năm có thể tấn thăng nhất phẩm hay không?”

Băng Di Nguyên Quân mặt không biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng: “Trong vòng ba năm ngươi không thể bước vào nhất phẩm, thì chỉ có chết bởi thiên kiếp. So với chết do thiên kiếp, không bằng chết bởi tay Thiên Tôn.”

Nếu không phải biết tính tình đạo sĩ Thiên tông, Lạc Ngọc Hành sẽ cho rằng Băng Di Nguyên Quân đang khiêu khích mình.

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói: “Ngắn thì ba tháng, lâu là một năm, ta sẽ đi Thiên tông một chuyến.”

Băng Di Nguyên Quân vẫn như cũ không có biểu cảm, nói: “Ngươi có nắm chắc độ kiếp?”

Lạc Ngọc Hành cũng không giấu diếm: “Ta đã tìm được đạo lữ, không lâu nữa, liền muốn song tu với hắn. Mỗi tháng song tu bảy ngày, trong vòng nửa năm, có thể độ thiên kiếp.”

“Rất tốt!”

Băng Di Nguyên Quân gật đầu: “Có biết đệ tử ta đi đâu hay không?”

“Không biết, đệ tử đó của ngươi cảm giác chính nghĩa rất mạnh, trong mắt không chứa nổi hạt cát, muốn khiến cô ấy Thái thượng vong tình, khó càng thêm khó.”

Lạc Ngọc Hành mang theo vài phần đùa cợt: “Người đời đều biết Phi Yến nữ hiệp, không biết Thánh nữ Thiên tông. So với trông cậy vào nàng kế thừa đại thống Thiên tông, không bằng trông cậy vào Thánh tử đi.”

Băng Di Nguyên Quân chậm rãi lắc đầu: “Diệu Chân quả thật đi lầm đường rồi, nhưng Thánh tử cũng đã đi tà đạo.”

“Lời này giải thích thế nào?”

Băng Di Nguyên Quân không đáp.

Ngay tại lúc Băng Di Nguyên Quân đến kinh thành tìm kiếm liệt đồ Lý Diệu Chân, Huyền Thành đạo trưởng cũng đang thực địa thăm các cô nương những năm qua từng bị liệt đồ Lý Linh Tố ngủ.

...

Lôi Châu ở phương tây, giáp với Tây Vực, là một châu tận cùng phía tây của Đại Phụng.

Lôi Châu diện tích rộng lớn, lớn như hai cái Ung Châu, nhưng bởi vì đất bị nhiễm phèn rất nhiều, hơn nữa thuộc khu vực bán khô hạn, đất đai cũng không màu mỡ.

Bởi vậy dân cư không đông đúc bằng châu khác, lại bởi vì Lôi Châu là đầu mối lui tới thương mại của Đại Phụng cùng Tây Vực, liền tạo thành nơi giàu có thì giàu chảy mỡ, nơi không có tiền thì trong tay gặm bánh ngô.

Chênh lệch giàu nghèo cực lớn.

Tổng bộ thương hội Lôi Châu ở Lôi Châu chủ thành, dân cư trong thành tám mươi vạn.

Hứa Thất An cùng Mộ Nam Chi ngồi ở trên đệm mềm, người sau khoác áo khoác lông cáo, dựa sát Hứa Thất An, thiếu hứng thú quan sát Lôi Châu thành phía dưới.

Trên người nàng mặc là một cái áo phép chống lạnh phòng nước lửa, thuộc loại một trong các pháp khí tồn kho Ty Thiên Giám lúc Hứa Thất An rời kinh vơ vét.

Trải qua mười ngày bôn ba, bọn họ rốt cuộc đến Lôi Châu. Khởi điểm, Mộ Nam Chi sẽ bởi vì quan sát thành trì mà hưng phấn kêu “Oa oa”, đến về sau, trước lạ sau quen, tiếp đó là vợ chồng già không chút dao động.

Bốn con Xích Vĩ Liệt Ưng lướt qua Lôi Châu thành, hướng ngọn núi nào đó ngoài thành bay đi, chúng nó tựa như biết đường, không cần nài thao túng.

Ngọn núi đó chính là nơi thương hội Lôi Châu nuôi nhốt Xích Vĩ Liệt Ưng.

Vững vàng hạ xuống, Lý Linh Tố tìm đến người phụ trách “nơi nuôi dưỡng” của thương hội, nói:

“Bần đạo Lý Linh Tố, là tri kỉ bạn tốt của Văn Nhân Thiến Nhu, làm phiền thông báo nàng, ta ở đây chờ nàng.”

Người phụ trách được nài của phân hội đi theo đến xác nhận, lập tức phái người đi Lôi Châu thành thông báo đại tiểu thư.

“Ngươi vừa rồi nói, vị đại tiểu thư kia tên là gì?”

Hứa Thất An gọi Lý Linh Tố tới, hỏi.

“Văn Nhân Thiến Nhu.”

Thánh tử thấy sắc mặt hắn cổ quái, hỏi: “Có vấn đề gì?”

Hứa Thất An chau mày, không trả lời Lý Linh Tố, lâm vào trầm ngâm.

Hắn luôn cảm thấy cái tên này rất quen tai, như từng nghe nơi nào, nhưng mặc kệ nhớ lại như thế nào, cũng không nhớ ra.

“Ta hẳn là từng nghe cái tên này, nhưng ta quả thật không quen biết vị đại tiểu thư thương hội Lôi Châu này, nhưng mà, nhưng mà luôn cảm thấy ta là quen biết nàng...”

Trong lòng hắn lẩm bẩm.