TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 603: Bắt đầu (5)

Các quan văn lập tức nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tào Quốc Công với vẻ địch ý.

Trong cuộc đấu "Vì minh oan cho ba trăm tám mươi ngàn oan hồn" này, trong tập thể của quan văn phái cấp tiến khá là chia rẽ, có người vì chính nghĩa trong lòng, có người vì không phụ lòng sách thánh hiền, nhưng cũng có người chỉ là vì danh lợi, hoặc theo đại thế.

Phái cấp tiến lấy Ngụy Uyên và Vương Trinh Văn dẫn đầu.

Kết cấu của thành viên phe phản đối cũng phức tạp y chang, đầu tiên là tông thân hoàng thất, trong này nhất định là có người lương thiện, nhưng cũng có lúc thân phận quyết định lập trường.

Nếu Hoài Vương bị định tội, đây chính là một sự đả kích cực lớn với danh tiếng của cả hoàng thất. Nói theo kiểu dân gian, là sau này đừng mong ngóc đầu làm người.

Người bình thường còn phải giữ mặt mũi mà, huống chi là hoàng tộc!

Trấn Bắc Vương có thể chết, nhưng không thể bị định tội được.

Thứ hai là tập đoàn huân quý, huân quý là thân cận hoàng thất nhất, chỉ cần có sự hiểu biết về tính chất của tước vị, là hiểu huân quý và hoàng thất là cùng một trận doanh.

Khái quát bằng hai chữ: Quý tộc!

Quan văn giống như rau hẹ, có thể đổi mới không ngừng, luôn có một lượng học sinh mới tràn vào triều đình, lúc rạng rỡ thì độc chưởng triều cương, lúc chán nản thì chẳng khác gì con cháu và bình dân.

Chỉ có huân quý cha truyền con nối mới là quý tộc trời sinh, hoàn toàn ở nhất đẳng cấp khác với bình dân. Mà khả năng cha truyền con nối này, cho con cháu quyền lực này, chính là hoàng thất ban cho.

Vì vậy, cho dù trong giới huân quý có người không tán đồng Hoài Vương, không tán đồng Nguyên Cảnh Đế, nhưng hơn phân nửa đều sẽ giữ im lặng.

Cuối cùng, là đám quan văn muốn lên chức, hoặc quan văn có tình cảnh không tốt lắm, âm thầm thỏa thuận trao đổi lợi ích với Nguyên Cảnh Đế, nói giúp cho Nguyên Cảnh Đế, trở thành vũ khí cho hoàng đế.

Tông thân hoàng thất, tập đoàn huân quý, và bộ phận quan văn kia tạo thành phe phản đối.

Lúc này Tào Quốc Công bước ra khỏi hàng, đại diện cho tập đoàn huân quý, đại diện cho ý chí của họ.

"Bệ hạ, những năm gần đây, triều đình loạn trong giặc ngoài, mùa hè đại hạn không ngừng, mùa mưa lũ lụt liên tục, dân sinh khó khăn, các nơi thu thuế hàng năm đều bị thiếu, mặc dù bệ hạ không ngừng giảm miễn thu thuế, cho dân nghỉ ngơi, nhưng bách tính vẫn oán than không dứt."

Tào Quốc Công tỏ vẻ đau lòng ôm đầu, trầm giọng: "Ngay thời điểm này, nếu còn truyền ra thảm án đồ thành của Trấn Bắc Vương, thiên hạ bách tính sẽ nhìn triều đình thế nào? Hương thân tư lại, sẽ nghĩ về triều đình thế nào?

"Có phải sẽ cho triều đình đã mục nát, vì thế sẽ càng vơ vét dân chúng ghê gớm, không chút kiêng kỵ hơn không?"

"Vô liêm sỉ!"

Nguyên Cảnh Đế nổi giận, chỉ vào mặt Tào Quốc Công tức giận mắng: "Ngươi đang châm chọc trẫm là hôn quân phải không? Ngươi đang châm chọc chư công cả sảnh đường này đều là kẻ mù sao?"

"Thần không dám!" Tào Quốc Công lớn tiếng:

"Nhưng việc hiện giờ chư công đang làm không phải là nhắm mắt hay sao? Miệng thì kêu gào là đòi minh oan cho bách tính, định tịnh Hoài Vương, nhưng có ai suy ngờ đại cuộc hay không? có ai suy ngờ hình tượng của triều đình hay không? Chư công ở triều làm quan, chẳng lẽ không biết, mặt mũi triều đình, chính là mặt mũi của các ngươi hay sao?"

Hai người một xướng một họa, diễn song hoàng.

Chư công trong triều hâu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Trịnh Bố Chính Sứ vừa giận vừa sợ, ông biết những lời này của Tào Quốc Công không phải là cưỡng từ đoạt lý, chẳng những không phải, mà ngược lại còn rất có lý.

Mặt mũi Hoàng thất, không đủ để khiến chư công thay đổi lập trường.

Nhưng nếu là mặt mũi của triều đình thì sao?

Trong lòng bách quan, uy nghiêm của triều đình là cao hơn tất cả, vì uy nghiêm của triều đình chính là uy nghiêm của họ, hai bên là một thể, không thể tách rời.

Ngay chính bản thân Trịnh Hưng Hoài, vừa rồi cũng không khỏi nghĩ, phải làm sao để lấy lại mặt mũi cho triều đình, lấy lại hình tượng trong lòng bách tính.

Nguyên Cảnh Đế đau lòng ôm đầu, thở dài: "Nhưng mà, nhưng mà Hoài Vương nó đúng là đã sai."

Tào Quốc Công cao giọng: "Bệ hạ, Hoài Vương đã chết rồi!"

Tiếng nghị luận lập tức lớn lên, có người vẫn nhỏ giọng đàm luận, nhưng có người đã bắt đầu kịch liệt tranh cãi.

Lão thái giám cầm roi, đang định quất xuống, hô quần thần im lặng.

Nhưng bị Nguyên Cảnh Đế lạnh lẽo liếc cho một cái, liền hiểu ngay ý của hoàng đế, mặc kệ cho bên dưới cãi nhau ỏm tỏi.

Đúng vậy, Hoài Vương đã chết, tên "Huân quý" lớn nhất đã không còn, không còn tên võ tướng cưỡi trên đầu bọn họ đó nữa, nếu vậy, còn đáng vì một người chết, chà đạp uy nghiêm của triều đình không?

Trong lòng không ít quan văn thoáng qua suy nghĩ như thế.

Nguyên Cảnh Đế cả giận: "Chết, là có thể xóa hết mọi chuyện hay sao?"

Tào Quốc Công chắp tay: "Đúng vậy!"

Ngụy Uyên híp mắt, mắt lạnh như băng quét qua Tào Quốc Công.

Vương Trinh Văn hít sâu, không tiếng động cười nhạt.

Hai người có vẻ đã biết Tào Quốc Công tiếp theo sẽ nói cái gì.

Nguyên Cảnh Đế kinh ngạc: "Sao lại nói vậy?"

Tào Quốc Công nghiêm trang, sắc mặt nghiêm túc: "Bệ hạ chẳng lẽ đã quên, Sở Châu thành cuối cùng là bị ai hủy ư? Là Man tộc. Là Man tộc đã khiến Sở Châu thành hóa thành phế tích.

"Chuyện này, không phải có thể đổi một góc độ khác để nhìn hay sao? Hai tộc yêu man liên quân công hãm thành trì, Trấn Bắc Vương liều chết chống cự, bảo vệ biên giới cho Đại Phụng. Cuối cùng, thành phá người mất, tráng liệt hy sinh."

Nói tới đây, giọng Tào Quốc Công chợt trở nên cao vút: "Nhưng, Trấn Bắc Vương hy sinh có giá trị, dùng sức một mình, độc đấu thủ lĩnh của yêu man hai tộc, giết chết Cát Lợi Tri Cổ, làm Chúc Cửu bị thương nặng.

"Khiến hai cường giả hùng cứ bắc phương một chết một trọng thương, sau trận chiến này, Bắc cảnh sẽ có mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm hòa bình. Trấn Bắc Vương, chết như vậy, là anh hùng Đại Phụng."

Nói đến câu cuối cùng, giọng Tào Quốc Công trở nên sục sôi, nhiệt huyết sôi trào, giọng vang vọng khắp đại điện.

Tào Quốc Công cho chư công hai lựa chọn, một, cố giữ ý kiến của mình, định tội Hoài Vương đã chết. Làm vậy sẽ làm mất mặt mũi hoàng thất, gây nguy cơ bách tính không còn tin tưởng triều đình.

Hai, dùng chiêu thâu thiên hoán nhật, sửa việc này thành hai tộc yêu man phá hủy Sở Châu thành, Trấn Bắc Vương thủ thành mà chết, hy sinh tráng liệt.

Việc chư công phải làm, chỉ là chứng danh cho một thân vương đã chết, làm vậy chẳng những có thể vãn hồi mặt mũi cho triều đình, mà còn giúp triều đình thêm uy tín và mạnh mẽ.

Một tiếng cười thảm vang lên trong đại điện.

Trịnh Hưng Hoài nhìn chư công đang trầm ngâm chung quanh, nhìn Nguyên Cảnh Đế và Tào Quốc Công, vừa bi thương vừa giận.

"Bệ hạ, Tào Quốc Công, có phải các người đã quên, người nhìn thấy tất cả không phải chỉ có Bổn quan? Còn có người của sứ đoàn, có hai mươi ngàn tướng sĩ của Sở Châu, và bao nhiêu bách tính của kinh thành, học sinh Quốc Tử Giám biết được chuyện này." Trịnh Hưng Hoài cười khẩy:

"Các ngươi muốn chận họng tất cả mọi người ư?"

Nguyên Cảnh Đế từ trên cao nhìn xuống ông ta, trong mắt ẩn chứa đùa cợt, nhàn nhạt nói: "Bãi triều, ngày mai bàn tiếp!"