Càng ngày, khi thơ càng lúc càng nhiều, Hứa Thất An dần tìm ra bí quyết ‘hiển thánh’ của người có học "Hiển thánh ", nếu người ta hỏi gì ngươi đều đáp nấy, thế thì thể hiện tài năng quá trần trụi.
Nhất định phải dụ người ta, nhử ham muốn của người ta.
Giống như bây giờ, từ số bốn đến các tửu khách, từ tửu khách đến hoa khôi, từ hoa khôi tới tỳ nữ đang phục vụ, tất cả mọi người đều nhìn hắn đầy mong chờ.
Dưới bao con mắt nhìn lom lom, Hứa Thất An đứng dậy, bước trong sảnh đi bảy bước, sau đó dừng lại, khoan thai đọc: "Mười năm mài một kiếm."
Sở Nguyên Chân ngẩn ra, hắn vừa nói đang nuôi kiếm, Hứa Thất An lập tức làm ra câu này, không trật đi đâu được, bài thơ này nhất định là làm ra vì hắn.
Số bốn nhất thời cảm động, hắn với Hứa Thất An chưa từng gặp mặt, chỉ là uống rượu nói vui với nhau mấy câu, vậy mà đã nguyện ý làm thơ vì hắn, đối xử với người thân thiện nhiệt tình như vậy, thật là làm người ta xấu hổ.
Số ba là người có học hiệp can nghĩa đảm, tuy tật xấu ham trục lợi, nhưng tổng thể vẫn là một người đáng kết giao, nhưng đường ca của số ba còn đối xử nhiệt tình hơn cả hắn, không hổ là anh em ruột thịt.
Đồng thời, Sở Nguyên Chân còn nhớ tới ví dụ của Tử Dương cư sĩ, lòng liền nóng lên. Hắn cũng là người có học, yêu thi từ, gặp được cơ hội ngàn năm một thuở như này, không có lý nào mà từ chối.
Hứa Thất An nhìn quanh một vòng, đọc lên câu thứ hai: "Phong lưỡi chưa từng thử."
“Mười năm mài một kiếm, phong lưỡi chưa từng thử” đám quan viên nghiền ngẫm hai câu thơ, mặt tươi rói, mắt sáng ngời.
Những bài thơ trước của Hứa Thất An, bất kể ý vị hay ý cảnh đều mang tính đối xứng vô cùng tinh tế, nhưng sự hấp dẫn của thi từ không chỉ là ý vị và ý cảnh.
Mười năm mài một kiếm, phong lưỡi chưa từng thử!
Chỉ một câu ngắn gọn, mà hào tình tráng chí đã hiện ra rõ mồn một trên giấy. Mười năm mài một kiếm, lời lẽ ý khí bất phàm như vậy, chỉ có thiếu niên đắc chí như hắn mới viết ra nổi.
Mắt Sở Nguyên Chân sáng ngời, vô thức vươn thẳng người lên, nghiêng hẳn về phía trước, gần như nằm lên bàn, đầy mong đợi chờ câu tiếp theo.
Quá thích hợp, thật là quá thích hợp.
Mấy năm nay hắn vào nam ra bắc, mở mang tầm mắt, nuôi kiếm khí, thanh pháp khí Nhân Tông cực phẩm này, vẫn mãi luôn nằm trong vỏ kiếm, chưa từng biểu diễn.
Cuối cùng sẽ có một ngày nó ra khỏi vỏ, chỉ là, Sở Nguyên Chân chưa bao giờ nghĩ tới, tương lai lúc hắn rút nó ra sẽ là vào tình huống nào.
Cho đến gần đây đạo thủ Nhân Tông gửi phi kiếm nhắn tin, cho đòi hắn trở về để nghênh chiến đệ tử Thiên Tông Lý Diệu Chân, Sở Nguyên Chân mới bừng tỉnh nhận ra, thì ra là vì chờ đợi lúc này.
Có điều trong lòng vẫn có ít nhiều tiếc nuối, vì một khi kiếm này ra khỏi vỏ, nhất định sẽ kinh thiên động địa, dùng để chém Lý Diệu Chân không phải là điều hắn muốn.
"Câu đối bên dưới sẽ là gì? Mười năm mài một kiếm, sẽ vào tình huống nào mới ra khỏi vỏ?"
Sở Nguyên Chân thầm nghĩ, đầy khao khát muốn biết tình huống ‘tham khảo’ này.
Lúc này, Hứa Thất An lắc đầu than thở: "Câu đối dưới tạm thời chưa nghĩ ra."
"! ! !"
"Cái này, sao lại chưa có? Không thể không có được, một bài thơ làm sao chỉ có mỗi câu đối trên được."
"Hứa đại nhân, đừng tùy tiện thế nữa, chúng ta còn đang chờ đây."
"Câu đối dưới là cái gì, ngươi nghĩ tiếp đi, nghĩ tiếp đi."
Trong đại sảnh, mọi người đều mở to mắt, không thể chấp nhận sự thật này.
Hứa Thất An buông tay, đặt lý rượu xuống bàn, giọng bất đắc dĩ: "Quả thật là chưa nghĩ ra, vậy thế này đi, ta làm nửa câu trước, nửa câu sau để cho Sở huynh bổ sung, thế nào?"
"Đành phải vậy thôi." Sở Nguyên Chân thất vọng nói.
Mọi người đành miễn cưỡng tiếp nhận cái kết quả này.
Hành tửu lệnh lại tiếp tục, tửu lệnh mặc dù cao nhã, nhưng không khí có vẻ hơi ảm đạm đi, Phù Hương đề nghị chơi oẳn tù tì, mọi người đều đồng ý.
Các hoa khôi phụng bồi tửu khách chơi oẳn tù tì, chơi vui kinh khủng.
"Hay là chúng ta chơi ném thẻ vào bình rượu đi."
Sở trạng nguyên không có mỹ nhân bên cạnh bầu bạn đề nghị.
Tiệc rượu lần này là để đón gió tẩy trần cho hắn, hắn là nhân vật chính, đương nhiên hắn có quyền quyết định.
Ném thẻ vào bình rượu có quy củ riêng của nó. Rất đơn giản, để một bình rượu trong sảnh, tửu khách mỗi người được ba mũi tên, ai ném không trúng phải uống rượu phạt, người ném trúng thì được ra lệnh cho một người bất kì trong sân uống rượu.
Sau mấy vòng, đám quan viên dần chuyển từ người tham dự trò chơi thành người đứng xem, sau đó từ người đứng xem biến thành quần chúng ủng hộ trợ uy.
Trong trận chỉ còn Hứa Thất An với Sở Nguyên Chân là ném thẻ vào bình, cây nào cũng trúng, hai người giống như đang thi đấu, không ai chịu nhận thua.
Các hoa khôi hò hét trợ uy, Hứa Thất An hay Sở Nguyên Chân, ai các nàng cũng reo hò ủng hộ, hưng phấn tới mức mặt đỏ gay.
Tỷ thí đặc sắc như vậy, rất là hiếm có.
Lúc đầu, các hoa khôi còn đối xử công bằng, không thiên vị cho ai, nhưng dần dần, mười hai hoa khôi dần chia làm hai phe, một phe ủng hộ Sở Nguyên Chân, một phe ủng hộ Hứa Thất An. Những người thuộc phe Hứa Thất An đều là người đã từng ngủ với hắn, như Phù Hương, Minh Nghiên, tiểu Nhã vân vân.
"Chơi như này không phân được thắng bại, ta đề nghị bịt mắt lại ném." Hứa Thất An nói.
Sở Nguyên Chân trầm tư chốc lát, lắc đầu: "Cho dù bịt mắt cũng mỗi phát tất trúng, ta đề nghị thế này, mỗi người hai mươi mũi tên, ai ném xong trước, người đó thắng."
Biết chơi!
Tửu khách và các hoa khôi sáng mắt lên, nhao nhao bày tỏ tán thành.
Phù Hương bảo tỳ nữ mang khăn lụa tới, bịt mắt hai người lại, Hứa Thất An phát hiện khăn lụa này khá mỏng, tính thấu sáng rất tốt, mơ hồ vẫn còn nhìn thấy hình dáng của bình rượu.
Hắn yên lặng xoay người, đưa lưng về phía trong sân.
Sở Nguyên Chân sửng sốt, cười lắc đầu, cũng quay lưng lại.
Bầu không khí càng thêm sống động, chẳng những che mắt, còn xoay lưng lại, đúng là một cách chơi họ chưa từng thấy.
"Này làm sao chơi." Minh Nghiên dịu dàng: "Ai mà ném trúng nổi!"
Một hoa khôi khác cười khanh khách: "Hai đại nhân ai mà thắng được, tối nay Minh Nghiên phục vụ người đó nha."
Minh Nghiên đỏ mặt "Phi" một tiếng, len lén quay qua nhìn Hứa Thất An.
Hứa Thất An theo thói quen cợt nhả, che mắt cười to nói: "Không được không được, một người ít quá, ta muốn tất cả các nàng."
Các hoa khôi đều không sợ, cười hì hì đáp lại: "Hứa đại nhân không sợ sáng mai phải vịn tường tới nha môn ứng mão sao."
Tiếng cười bùng lên rầm rầm, oanh oanh yến yến.
"Số ba khéo léo từ chối đề nghị của mình, xem ra là người đứng đắn không đi Giáo Phường Ty, đại ca này của hắn thì ngược lại."
Sở Nguyên thầm cảm khái, cái người Hứa Thất An quả là người phong lưu, ở Giáo Phường Ty như cá gặp nước, buông thả hơn bất kì người có học nào.
Đối với tức sĩ đại phu, Giáo Phường Ty với thanh lâu là hai nơi đặc biệt, chuyên dụng để uống rượu xã giao với bằng hữu đồng môn đồng liêu, người bình dân mới đi tửu lầu, người có thân phận thật sự đều đi Giáo Phường Ty.
Vì ở đây, có hoa khôi có tài năng thật sự làm lệnh quan, có tỳ nữ thanh tú khôn khéo rót rượu phục vụ, rất có thể diện.
Nhưng các sĩ đại phu đều sẽ giữ mặt mũi, không bao giờ phóng túng quá mức, khác với Hứa Thất An.
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!" Hứa Thất An ôm eo nhỏ Phù Hương.
Một câu thơ vàng bất ngờ xuất hiện, làm ai nấy đều phải thầm than, thiên phú của người này sao mà đáng sợ vậy, câu hay, từ tốt muốn tới là tới à.
Nếu người này đi học, tất sẽ thành một đời đại nho.
Hứa Bình Chí đúng là không đáng làm người.
"Đông!"
Một mũi tên chính xác rơi vào bình, cắt ngang suy nghĩ tản mạn của mọi người, quay sự chú ý của họ trở về vị trí cũ.
Hứa Thất An ném thành công một cây, cười nói: "Sở huynh, bắt đầu!"
"Được !" Sở Nguyên Chân nhàn nhạt đáp lại.
Miệng nói, tay đã ung dung ném về phía sau một mũi tên, tinh chuẩn trúng mục tiêu.
"Oa~ "
Minh Nghiên kêu lên một tiếng, trợn to mắt.
Đông đông đông!!!
Hứa Thất An với Sở Nguyên Chân mỗi người một mũi tên, mũi nào ném trúng, các hoa khôi đều kêu lên một tiếng, cảm thấy mình được mở rộng tầm mắt.
Ném thẻ vào bình rượu chỉ là một trò chơi nhỏ, lại bị hai người chơi ra thành thủ đoạn kinh người.
Hết cây này tới cây khác, lúc Hứa Thất An ném xong cây thứ mười, Sở Nguyên Chân đã ném được mười ba cây, chỉ còn lại bảy cây.
Lúc trong tay Hứa Thất An còn lại năm cây, thì trong tay Sở Nguyên Chân chỉ còn có hai cây.
Có vẻ thắng bại đã phân.
Phù Hương Minh Nghiên và các hoa khôi ủng hộ Hứa Thất An đều buồn bã, không nén được thất vọng.
Còn đám hoa khôi ủng hộ Sở Nguyên Chân thì vỗ tay rào rào, tặng cho trạng nguyên năm Nguyên Cảnh hai mươi bảy tràng pháo tay chúc mừng chiến thắng trước thời hạn.
Đám quan viên đứng đó xem có vẻ đã đoán trước được kết quả này, chỉ cười nhàn nhạt.
Sở Nguyên Chân là một nhân vật vọng kỳ, năm đó lúc còn là học sinh, đã là hạc trong bầy gà giữa đám đồng môn, tài hoa tướng mạo đều siêu quần bạt tụy, sau đó lại đi bỏ văn tu đạo, không ai là không giận, một bằng hữu chí giao còn tức tới mức cắt bào đoạn nghĩa với hắn.
Nhưng đâu có ai ngờ, chỉ mấy năm ngắn ngủi, lại nhất phi trùng thiên, khiêu chiến kim la Trương Khai Thái, tuy bại nhưng vinh, được Ngụy Uyên khen là kinh thành đệ nhất kiếm khách.
Một tuyệt thế thiên tài như vậy, theo họ thấy, đương nhiên là xuất sắc hơn hẳn một kẻ chỉ giỏi tra án Hứa Thất An.
Lúc này, Sở Nguyên Chân đã ném ra mũi tên kế chót, vẫn rơi chính xác vào bình.
Phù Hương mím môi, không nhìn bình nữa, quay qua nhìn Hứa Thất An, ngạc nhiên khi thấy khóe môi hắn khẽ cong lên, cái dáng điệu này nàng rất quen, mỗi lần Hứa Thất An được thời đắc ý, đều sẽ cong khóe môi lên như thế.
Hắn đã nắm chắc? !
Vừa mới nghĩ thế, Phù Hương liền nhìn thấy một cảnh tượng phải nói là hoang đường. Hứa Thất An ném hết năm mũi tên trong tay ra, vạch thành một đường cong chỉnh tề trên không trung, hoàn mỹ rơi vào bình.
Năm mũi tên chỉ có một thanh âm: Đông!
Cả đại sảnh trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh, những đôi mắt trừng lên tròn xoe.
Thế này cũng được?
"Nha" Minh Nghiên reo lên hoan hô, kích động nhào vào lòng Hứa Thất An: "Hứa đại nhân, ta yêu ngươi chết mất."
Phù Hương liên tục cau mày.
"Kỹ xảo thần sầu." Một Ngự sử thở dài.
"Thì ra ném thẻ vào bình rượu còn có thể chơi như vậy, thật là được mở rộng tầm mắt." Một quan viên khác cười phụ họa.
Các hoa khôi nhìn Hứa Thất An đầy sùng bái.
Sở Nguyên Chân tháo khăn, bật cười, "Lợi hại lợi hại."