Cảm ơn nhnam81, ngoctantnt đề cử phiếu!
Ngự thư phòng, Vĩnh Hưng đế đọc sổ con nội các dâng đến, bên trên viết các hạng công việc quyên tiền, bao gồm nhưng không giới hạn trong như thế nào thúc đẩy quyên tiền, chế định tiêu chuẩn, đối với quan viên tự xưng thanh liêm tiến hành thanh toán tài sản vân vân.
Lưu loát viết hơn ngàn chữ.
Phê duyệt sổ con cũng không thoải mái hơn đọc sách, bởi vì trong sổ con rất nhiều đại thần trình cất giấu “cạm bẫy”.
Nếu không muốn bị quan văn đùa giỡn như khỉ, hoàng đế phải sâu sắc phát giác cạm bẫy trong sổ con.
Ở phương diện này, không ai có thể hỗ trợ, bởi vì sau khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, văn võ cả triều đều là kẻ địch.
Vĩnh Hưng đế thúc đẩy quyên tiền là vì cứu trợ thiên tai, không thể ở thời điểm mấu chốt này xuất hiện sai lầm, cho nên xem đặc biệt nghiêm túc.
“Bệ hạ!”
Lúc này, chưởng ấn thái giám Triệu Huyền Chấn vội vàng tiến vào ngự thư phòng, thấp giọng nói:
“Thái phó bị bệnh.”
Ánh mắt Vĩnh Hưng đế từ sổ con dời đi, day day mi tâm, tiếp đó hỏi:
“Bệnh rồi? Ài, Thái phó tuổi tác đã cao, là không nên mệt nhọc như vậy nữa. Đi Ngự Dược phòng lấy một ít đan dược bổ khí lưu thông máu đưa tới cho Thái phó.”
Triệu Huyền Chấn đồng ý, nhưng chưa rời khỏi, nói tiếp:
“Thái phó nói muốn từ đi quan chức, không dạy các tiểu chủ tử nữa, xin bệ hạ tìm người khác.
“Lão muốn đi Hứa phủ làm tiên sinh, dạy em gái út của Hàn Lâm viện thứ cát sĩ, Hứa Tân Niên.”
A? Vĩnh Hưng đế chấn động, không hiểu gì cả.
Chưởng ấn thái giám Triệu Huyền Chấn nói:
“Ý tứ của Thái phó là, lão phải toàn tâm toàn ý giáo dục đứa nhỏ đó, không thể có bất cứ sự phân tâm nào, hy vọng bệ hạ có thể lý giải.”
Vĩnh Hưng đế lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, kinh ngạc truy hỏi:
“Đứa nhỏ đó thiên phú dị bẩm, tài trí xuất chúng, khiến Thái phó nổi lên lòng ái tài?
“Có ý tứ, cho dù là Hoài Khánh năm đó, Thái phó cũng chưa từng đối đãi như vậy. Chậc chậc, ngươi nói Hứa gia này thật sự là cả nhà anh kiệt, trước có Hứa Thất An, sau có Hứa Từ Cựu, không ngờ một con bé nho nhỏ, thế mà cũng không phải vật trong ao.”
Nói xong, hắn thấy Triệu Huyền Chấn vẻ mặt cứng ngắc, bộ dáng không biết nên giải thích như thế nào.
“Hửm?” Vĩnh Hưng đế dùng một cái giọng mũi biểu đạt nghi hoặc.
“Bệ hạ có điều không biết, Thái phó là bị chọc tức...”
Triệu Huyền Chấn nhỏ giọng mang chuyện xảy ra ở Thượng Thư phòng thuật lại cho Vĩnh Hưng đế.
... Vĩnh Hưng đế thời gian dài không nói, lâm vào tự trách thật sâu.
Một hồi lâu sau, hắn nói: “Mang con bé đó đưa về Hứa phủ, trẫm viết thư an ủi Thái phó, trong khoảng thời gian này, đừng cho Thái phó rời cung, trông chừng cho tốt.”
Triệu Huyền Chấn trả lời, ngập ngừng nói:
“Giữ được một lát, không giữ được cả đời.”
Vĩnh Hưng đế im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:
“Trẫm sẽ hạ chỉ cho Hứa phủ, cấm bọn họ để Thái phó tới nhà.”
Đuổi đi Triệu Huyền Chấn, Vĩnh Hưng đế uống một ngụm trà sâm, nhớ lại lời vừa rồi chưởng ấn thái giám nói, chậc chậc liên thanh:
“Không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng.
“Trẫm không tin trên đời có đứa bé ngu ngốc như vậy, lúc rảnh rỗi tự mình thử xem.”
Bánh xe lăn lọc cọc, dừng ở Hứa phủ, Tiểu Đậu Đinh đeo túi vải nhỏ, từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Cái bọc nhỏ căng lên, bên trong tựa như đựng đầy đồ vật.
Đây là bánh ngọt nó từ chỗ Hoài Khánh đòi được.
Hứa Tân Niên theo sau nhảy xuống xe ngựa, mặt không biểu cảm đi vào trong phủ.
Tiểu Đậu Đinh hai tay để ở sau hai bên hông, cúi đầu, lao vào phủ, ở cửa bị vấp một cái, ‘bốp’ ngã sấp mặt.
“Nhị ca, muội bị vấp ngã rồi.”
Nó ngẩng mặt, nhìn Hứa Tân Niên.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Nhị lang run rẩy một phen, “Sau đó?”
Nó phủi phủi mông đứng dậy, che chở bánh ngọt trong túi vải, cẩn thận nhìn Hứa Nhị lang.
? Hứa Nhị lang nhíu mày nhìn nó.
Tiểu Đậu Đinh thật cẩn thận liếc nhị ca, đột nhiên sợ hãi bỏ chạy.
Hứa Nhị lang sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại, dọc theo đường đi hắn không có vẻ mặt hòa nhã với Linh Âm, muội muội ngu xuẩn cho rằng hắn đang thèm thuồng bánh ngọt.
Chứng cớ chính là, sau khi nó ngã mình không đi đỡ.
Một đường tới nội viện, thấy hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm thẩm cả giận: “Sao nó trở về rồi, có phải lại bị đuổi khỏi hoàng cung hay không?”
Hứa Nhị lang gật gật đầu.
“Ngươi...”
Thẩm thẩm tức giận bộ ngực to kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện là thế nào?”
Hứa Nhị lang bất đắc dĩ nói:
“Linh Âm chọc Thái phó tức giận bị bệnh, a, chờ sáng mai, đại danh của nó sẽ truyền khắp toàn bộ quan trường, nho lâm.
“Toàn bộ người đọc sách đều sẽ biết, Thái phó học thức uyên bác, uy vọng số một số hai nho lâm, thế mà lại bị một đứa con nít chọc tức nằm trên giường không dậy nổi.”
Thân thể thẩm thẩm nhoáng lên một cái, nháy mắt nghĩ đến rất nhiều, sắc mặt trắng bệch nói:
“Linh Âm tương lai còn lập gia đình như thế nào chứ.”
Hứa Nhị lang cũng tức quá mà cười, thầm oán:
“Còn không phải tại nương hết, Linh Âm cũng không có tố chất đọc sách, ngài cứ không cam lòng, một lòng một dạ muốn cho nó đọc sách biết chữ làm tài nữ.”
Thẩm thẩm đau thương, đổ lỗi Nhị thúc:
“Con xem xem cái bộ dạng khờ này của nó, đều là giống cha con, nó nếu giống nương, tuổi nhỏ đã cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.”
“Con có đọc sách cẩn thận nha.”
Linh Âm vừa ăn bánh ngọt ngon lành trong cung, vừa tủi thân và uất ức nói.
Hứa Nhị lang day day mi tâm, hắn lo lắng là một sự kiện khác, việc này sau khi truyền ra, Linh Âm có thể sẽ trở thành bánh trái thơm tho trong mắt một số kẻ nào đó muốn nổi danh.
Thái phó lấy thân phận người đọc sách Quốc Tử Giám, ôn dưỡng ra hạo nhiên chính khí, ở văn đàn là địa vị như thủ lĩnh.
Đứa nhỏ ngay cả Thái phó cũng không vỡ lòng được, nếu bị vị nào thành công vỡ lòng, chẳng phải là một lần hành động thành danh thiên hạ biết?
Ở trước khi thật sự gặp Linh Âm, không có ai sẽ cảm thấy mình ngay cả một đứa con nít cũng không xử lý được, khi đó nhất định chen chúc mà tới, kẻ tới nhà bái phỏng vô số kể.
“Ngu ngốc cũng có thể ngu ngốc đến nổi tiếng kinh thành, đây là chuyện gì vậy...” =))
Hứa Nhị lang đau đầu day day mi tâm.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lý Linh Tố đến gõ cửa, trong tiếng then cửa trượt ra, cửa phòng mở ra, hắn nhìn vào bên trong, Hứa Thất An đứng ở bên cửa sổ uống trà, Mộ Nam Chi ngồi ở bên cạnh bàn, khống chế con cáo nhỏ màu trắng, đang lấy một cây bàn chải đánh răng lông mao lợn, đánh răng cho nó.
“Ô ô ô...”
Con cáo nhỏ màu trắng phát ra tiếng thống khổ, tứ chi thường thường đạp loạn một trận.
“Đừng cựa quậy, đánh răng hẳn hoi, bằng không mồm thối.”
Mộ Nam Chi nói.
“Ta không thối... Ô ô...”
Con cáo nhỏ màu trắng theo thói quen đấu tranh một câu, tựa như đã quen chuyện như vậy, cường độ phản kháng không lớn.
Đây là nuôi như con gái à... Trong lòng Lý Linh Tố cảm khái một câu, nói:
“Từ tiền bối, tiểu nhị ở dưới lầu chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”
Tiếng “Từ tiền bối” này hắn gọi không có thành ý như trước kia.
Con cáo nhỏ màu trắng nhân cơ hội thoát khỏi Mộ Nam Chi, kêu lên: “Đói bụng đói bụng!”
Vừa nói, vừa phun ra bọt.