Hứa Thất An đẩy ra cửa phòng ngủ, trong không khí tràn ngập đàn hương thanh u, phòng trong một mảng tối đen, không đốt nến.
Hắn nương ánh đèn mỏng manh phòng ngoài lộ ra, đi đến bên cạnh bàn, thắp sáng bấc đèn.
Sau đó lại mang hai hàng ngọn nến bên giường lần lượt thắp sáng, từng ngọn lửa thiêu đốt sáng sủa, trung tâm ngọn lửa yên tĩnh, đầu ngọn lửa nhảy nhót, xua tan bóng tối trong phòng.
Lúc này, hắn mới có thời gian đi quan sát Lạc Ngọc Hành, trên giường gấm mềm mại, nàng mặc quần áo đạo nhân nằm nghiêng, dưới quần áo có đường cong động lòng người của nữ tử trưởng thành.
Ánh mắt Hứa Thất An từ dưới hướng lên trên di động, đầu tiên là một đôi chân ngọc trắng nõn thò ra khỏi váy, đường nét bàn chân tuyệt đẹp mượt mà, ngón chân tinh xảo thanh tú, linh lung tinh xảo, tựa như món đồ bằng ngọc đỉnh cấp nhất thế gian.
Làm người ta nhịn không được muốn nắm ở trong tay thưởng thức.
Sau đó là đường cong phần chân, một đường đi lên, đến bên mông là đỉnh phong, chỗ vòng eo chợt thắt lại... Hay cho một cái núi non chập chùng, đường cong kỳ diệu.
Trong lòng Hứa Thất An cảm khái, ánh mắt xẹt qua gáy ngọc trắng trẻo thon dài, dừng lại ở khuôn mặt như hoa như ngọc của Lạc Ngọc Hành.
Nàng tựa như có chút nóng, má đỏ ửng, toát một tầng mồ hôi lấm tấm, dưới ánh nến, trong suốt trơn bóng.
Mái tóc đen của nàng xõa ra ở gối mềm, có loại vẻ đẹp tùy ý.
“Quốc sư?”
Hứa Thất An ngồi xuống ở bên giường, thấp giọng gọi.
Lạc Ngọc Hành khẽ cử động đầu, như lẩm bẩm phun ra một câu: “Ao, đưa ta tới ao...”
Ao? Là chỉ suối nước nóng sao. Hắn đo lường được ý tứ Lạc Ngọc Hành, lại nghe nàng lẩm bẩm nói:
“Ao có thể hóa giải nghiệp hỏa của ta...”
Hứa Thất An ít nhiều nghe hiểu một chút, nàng bình thường là dựa vào cái ao nào đó hóa giải nghiệp hỏa.
“A, nóng quá, đây là sốt hồ đồ rồi?”
Hắn đưa tay đặt ở cái trán Lạc Ngọc Hành, một mảng nóng bỏng, trong cơ thể nàng giống như có ngọn lửa đang thiêu thân, thiêu da thịt trắng noãn biến thành màu đỏ nõn nà.
“Quốc sư, quốc sư.”
Hứa Thất An gọi hai tiếng, Lạc Ngọc Hành vẫn thần chí không rõ, đối với hắn kêu gọi không có phản ứng.
Điều này làm Hứa Thất An cảm thấy khó xử, giúp Lạc Ngọc Hành bình ổn nghiệp hỏa thật ra rất đơn giản, chỉ cần lấy bí pháp song tu trong địa cung, dùng khí vận thay thế khí cơ, ở trong cơ thể hai người lấy chu thiên vận chuyển, liền có thể dập tắt nghiệp hỏa trong cơ thể nàng.
Nhưng song tu dù sao cũng là chuyện hai người, chỉ bằng một người rất khó hoàn thành.
Ặc, ta ở trong địa cung nhìn thấy tranh song tu, tuy đại bộ phận là cần hai người phối hợp tu hành, nhưng quả thật tồn tại một phương chủ đạo... Nghĩ đến đây, Hứa Thất An không do dự nữa, một tay đặt ở bả vai Lạc Ngọc Hành.
Rõ ràng phát hiện thân thể mềm mại của Lạc Ngọc Hành cứng đờ, ánh mắt liếc nhẹ nắm tay nho nhỏ của nàng lặng lẽ siết chặt.
Giả vờ à, ít nhất một nửa là giả vờ... Hứa Thất An sửng sốt, bỗng nhiên có chút hiểu, nàng cố ý chờ tới bây giờ, chính là vì để bản thân nghiệp hỏa quấn thân, chỉ còn lý trí số lượng không nhiều lắm lưu lại.
Như vậy nàng liền “bị động” hoàn thành song tu, mà không phải chủ động tìm hoan.
Tâm tư nho nhỏ thật đúng là nhiều... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, hắn biết, đây là rụt rè cùng kiêu ngạo cuối cùng thân là đạo thủ Nhân tông của Lạc Ngọc Hành.
Hắn quay đầu thổi tắt ngọn nến, đá rơi giày, đang muốn lên giường, một đôi tay nhỏ chống ở ngực, cùng với thanh âm khe khẽ của Lạc Ngọc Hành:
“Đừng...”
Thanh âm này là phức tạp như thế, xen lẫn khiếp đảm, thấp thỏm, không tình nguyện muốn lại còn kháng cự, cùng với một tia cầu xin.
Lạc Ngọc Hành không biết khi nào mở mắt ra, ở trong bóng đêm nhìn thẳng hắn.
Nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Hứa Thất An thấp giọng nói: “Đừng sợ, có ta.”
Lạc Ngọc Hành chăm chú nhìn hắn, im lặng hồi lâu, cái tay chống ở ngực hắn trở nên mềm mại vô lực.
Hứa Thất An ít nhiều có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, khiếp đảm cùng thấp thỏm, chỉ sợ chỉ có lúc nghiệp hỏa thiêu thân, nàng mới sẽ biểu hiện ra một mặt nhu nhược nhất, ngày thường quả quyết sẽ không như vậy.
Không tình nguyện muốn lại còn từ chối, là vì Lạc Ngọc Hành có hảo cảm đối với hắn, tán thành hắn, thậm chí quyết định hướng đạo lữ phát triển.
Nhưng hai người dù sao chưa thật sự đạt tới mức nước chảy thành sông, lần song tu này, là bị ép bởi tình thế, ỡm ờ.
Bởi vậy, khi tên đã trên dây, nàng sẽ theo bản năng kháng cự.
Hứa Thất An nắm góc chăn, dùng sức run lên, trong tiếng “soạt”, chăn bông trải ra, che tất cả.
Tiếp theo, trong ổ chăn bỗng xảy ra giãy dụa kịch liệt, kéo dài một lát, ngừng lại, sau đó, một cái đai lưng từ khe hở trong chăn bông bị ném ra.
Theo đai lưng bị ném ra, trong chăn không biết đã xảy ra cái gì, lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa, sau đó bình tĩnh, một cái quần trong bằng lụa bị ném ra.
Rất nhanh, bên giường phân tán rất nhiều quần áo, bao gồm quần áo trong riêng tư của nữ tử.
...
Sau nửa canh giờ, trong bóng tối truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Lạc Ngọc Hành: “Đừng dán ta, cút ra.”
Dì nhỏ, ngươi đây là đang hướng ta thuyết minh cái gì gọi là trước điên như ma, sau thánh như Phật? Hứa Thất An nhíu mày, ngực kề sát cái lưng bóng loáng như ngọc của dì nhỏ.
Tình Cổ của hắn rốt cuộc được thỏa mãn thật lớn, điên cuồng cướp lấy lực lượng tình dục, khỏe mạnh trưởng thành.
Mặt khác, song tu là bù cho nhau, Lạc Ngọc Hành mượn khí vận của hắn bình ổn nghiệp hỏa, Hứa Thất An cũng được chỗ tốt thật lớn, khí cơ đan điền của hắn hùng hậu thêm một chút.
Phải biết rằng, sau tam phẩm, thổ nạp tăng trưởng đối với khí cơ đã cực kỳ bé nhỏ.
Hứa Thất An sau khi bước vào tam phẩm, tu vi liền không chút tinh tiến nữa, hôm nay song tu với Lạc Ngọc Hành, hắn thấy được hy vọng tu vi tinh tiến.
Tuy Phong Ma Đinh hạn chế tu vi của hắn, nhưng tương lai có một ngày, chung quy phải phá giải.
Hứa Thất An ôm eo Lạc Ngọc Hành, ngửi mùi thơm mát trong mái tóc, thấp giọng nói:
“Tiếp tục tu luyện?”
Lạc Ngọc Hành bưng cái giá nhị phẩm, thản nhiên nói: “Đi ra.”
Còn nói vương phi ngạo kiều, ngươi cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu... Hứa Thất An nhíu mày, chợt thấy nơi nào đó mát lạnh, ngón tay kiếm của Lạc Ngọc Hành điểm ở nơi đó.
“Ngủ, ngủ đi.”
Hứa Thất An yên lặng rụt lại, cách nàng xa xa.
Hai người không trao đổi nữa, hít thở vững vàng ngủ.