Thời điểm Triệu Hoằng Nhuận trầm mặt cất bước đi vào Thủy Cùng điện, một đám quan viên đều cảm thấy lo sợ.
Nghĩ lại năm ngoái, khi Túc vương điện hạ còn không phải “Túc vương” mà chỉ là “Bát điện hạ”. Lúc đó Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục vì chủ trương cầu hòa với Sở, mà nhận được một món lễ vật, khiến lão không ngóc đầu lên được, mỗi ngày sầu não uất ức, đáng thương biết bao.
Mà bây giờ, vị điện hạ này chiến công hiển hách, uy danh vang dội, nếu không phải vì Hộ Bộ cần số sản vật khổng lồ kia, nếu không ai lại muốn đắc tội vị điện hạ được đồn là nhỏ mọn này chứ?
Làm có quan viên nào muốn nối gót theo sau Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục chứ.
So với đám quan viên đang nơm nớp lo sợ, thì Triệu Hoằng Nhuận bước đi với vẻ oai phong, sau khi chắp tay hành lễ với Ngụy Vương, liền dùng ánh mắt sắc bén quét một vòng trong điện, lạnh nhạt nói: “thứ cho bản vương không biết về mấy vị Hộ Bộ quan lão gia, trước hết giới thiệu đã chứ?”