“Ai?”
Trầm Úc và Lữ Mục đang ngồi ở gian ngoài, nhìn điện hạ liên tục bối rối vì Mị Khương, mà bật cười.
Mặc dù hoàn cảnh an toàn, nhưng bọn hắn không hề hạ thấp cảnh giác, thấy có người xông vào, bọn hắn lập tức đứng lên, lớn tiếng quát hỏi.
Nhưng tên công tử kia không quan tâm bọn hắn, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, quay đầu không vui nói với quy nô sau lưng: “không phải nói Tô Cô nương không tiếp khách sao? Đó là ai?”
Tên quy nô tiến lên vài bước, nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi đối diện với Tô cô nương, cười khổ nói với tên công tử kia: “vị công tử này, kia là Khương Nhuận, Khương công tử, là Tô cô nương khách quý.”