Mỗi khi có tiên cổ rơi xuống, đều sẽ khiến đại trận kịch liệt chấn động, bắn ra ánh sáng màu tím chói lọi, cảnh tượng lộng lẫy. Đáng tiếc, cổ tiên ở đây không hề có tâm trạng thưởng thức.
Bên trong Kiếp Vận Đàn, hai mắt Băng Tắc Xuyên nhìn chằm chằm đại trận, lúc nào cũng phòng bị có người tập kích Tử Vi Tiên Tử. Ông ta bỗng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Hắc Lâu Lan, thời gian ngươi ở bên cạnh Phương Nguyên là lâu nhất. Đối với động tĩnh của Phương Nguyên bây giờ, ngươi có kiến giải gì không?"
Lúc này, Hắc Lâu Lan đứng bên cạnh Băng Tắc Xuyên. Tuy nàng là nữ, nhưng đường cong lại mạnh mẽ, mày kiếm, mắt sáng như sao, khí khái hào hùng.
Hắc Lâu Lan nghe xong, trong lòng khẽ động, nói: "Phương Nguyên chẳng qua chỉ có ba lựa chọn, long cung, Vạn Niên Đấu Phi Xa hoặc vẫn trốn trong mộng cảnh."
"Trốn trong mộng cảnh, đối với Phương Nguyên mà nói quá mạo hiểm. Không chỉ U Hồn Ma Tôn có năng lực thu lấy mộng cảnh, ngay cả Thiên Đình cũng có thủ đoạn khắc chế mộng cảnh. Nếu ta là Phương Nguyên, ta sẽ không trốn bên trong chờ chết."