"Mặc dù ta chưa phải là cổ tiên nhưng cũng biết tình huống của cổ tiên. Trân Châu đại nhân, ngài nói, vì sao cổ sư phải trăm phương nghìn kế muốn thăng tiên? Sau khi thăng tiên lại phải đối mặt với tai kiếp tấp nập, chẳng phải tự tìm đường chết sao? Có bao nhiêu cổ tiên đã chết vì tai kiếp chứ? Bọn họ tre già măng mọc, không phải vì muốn có được ý nghĩa của sinh mệnh sao?"
"Trong cái đại thời đại này, nếu ta không dũng cảm tiến về phía trước, chẳng phải cô phụ thương thiên đã cho ta tính mạng hay sao? Cô phụ cơ hội sống lại của mình? Vũ Cơ ta cũng muốn thăng tiên, cũng muốn nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn, nắm giữ sức mạnh cường đại hơn. Đây chính là ý nghĩa sinh mệnh của Vũ Cơ ta."
Nghe Vũ Cơ nói như vậy, gương mặt Vũ Trân Châu hiện lên sự phức tạp.
Nàng rất xem trọng vị hậu bối này, cho nên mới khuyên Vũ Cơ. Nhưng bây giờ Vũ Trân Châu phát hiện, nàng không những không thuyết phục được Vũ Cơ, ngược lại còn bị Vũ Cơ thuyết phục.
"Nếu chủ ý của ngươi đã định, vậy thì ta không tiện nói thêm gì nữa." Vũ Trân Châu thở dài.