“Túc hạ có đó chăng?”
“Tiểu nhân có mặt.”
Từ trên pho tượng gỗ, khói trắng bốc lên, hóa thành một con quỷ đầu to.
Thực Ngân Quỷ mong chờ nhìn Lâm Giác, xoa xoa bụng, bụng đói cồn cào, nhưng nó nhìn quanh, không khỏi có chút mờ mịt.
“Hôm nay không phải đến mời túc hạ dùng bữa. Trước đó, ta vẫn ở trên núi rèn binh khí, chưa về kinh thành kiếm tiền, mười lượng bạc lần trước túc hạ dùng, đã là mười lượng cuối cùng của ta rồi.” Lâm Giác nói với Thực Ngân Quỷ, “Nhưng hôm nay mời túc hạ ra đây, cũng muốn nhờ túc hạ giúp một việc, để kiếm tiền cho bữa cơm này.”