Những mái ngói cổ thành trải dài vô tận, một trận tuyết đông, vài làn khói bếp, sau tuyết trời quang, trên nền trời xanh ngắt chỉ có một hàng bạch lộ thảnh thơi bay lượn.
Giờ khắc này, không biết có bao người nhàn hạ, ngước đầu cùng thưởng thức cảnh sắc, lại không biết có bao người mơ tưởng cưỡi gió mà đi, tự do tự tại bay lượn cùng bạch hạc, nhưng chỉ có một người ở dưới cất tiếng mời gọi:
“Đạo hữu, tương ngộ hữu duyên, cớ sao không xuống đây đàm đạo?”
Giữa không trung trong xanh không gợn mây, con bạch lộ dẫn đầu bỗng tách đàn, cứ ngỡ nó sẽ nhập vào cuối hàng, nào ngờ nó vỗ cánh mấy nhịp, liền xoay mình bay thẳng xuống.
Người trong thành thấy cảnh tượng ấy, đều lấy làm lạ.