“Tóm lại là bây giờ, Tứ đại danh sơn, có nơi nguyện ý bảo vệ triều đình này, có nơi không. Nói trắng ra, cái gì mà đạo sĩ bản tính phóng khoáng, đạm bạc danh lợi, ha ha ha, bản tính phóng khoáng là nói Linh Pháp phái, đạm bạc danh lợi là nói những kẻ ở trong núi luyện đan, nhưng thiên hạ này nhiều nhất lại là đám đạo sĩ Phù Lục phái, người lui tới đạo quán phần nhiều là quan to quý tộc, ngay cả thần tiên được thờ phụng, cũng tranh giành hương hỏa đạo trường.”
Nhị sư thúc này nhìn có vẻ lớn tuổi, nhưng tinh khí thần so với sư phụ của mình, khác biệt quá lớn.
Trước kia ở trên núi bọn họ sống chung thế nào nhỉ?
Lâm Giác không khỏi nghĩ thầm.
Thịt thỏ lúc này cũng đã ăn xong, chỉ còn lại một chút, Nhị sư thúc ngại không tranh với bọn hắn, liền vung tay áo, thò tay vào trong ngực, nhìn Lâm Giác và tiểu sư muội nói: