“Lúc nào cũng hoan nghênh.”
“Đa tạ đạo hữu khoản đãi.” Thanh Huyền đạo trưởng nói, “Chỉ là náo loạn một phen như vậy, e rằng sẽ ảnh hưởng đến… việc làm ăn của đạo hữu.”
“Ha ha! Không sao! Ta sớm đã biết loạn thế sắp đến, hai năm nay chỉ lo tích trữ nhân du mà thôi, cũng đã trữ được không ít, đủ dùng trong một thời gian dài.” Hoa đạo nhân nói, “Hơn nữa, ngươi là một đạo sĩ ngày ngày thanh tu trong đạo quán, sao hiểu được lòng nữ nhân? Đừng nói đạo gia ta hành sự quang minh chính đại, danh tiếng vang xa, cho dù đạo gia ta có ăn thịt người thật, chỉ cần không phải thấy ai cũng ăn, vẫn sẽ có nữ tử kinh thành tìm đến ta.”
“Cuộc sống thật không dễ dàng.”
Thanh Huyền đạo trưởng lắc đầu thở dài.