“Ân nhân hỏi ta xem như hỏi đúng người rồi.” Phan Công đáp, “Quanh Kinh thành, núi nổi danh không gì bằng Tây Nhạc, nước nổi danh không gì bằng Ngụy Thủy. Thiên địa vạn vật đều có tinh hoa, kim có kim tinh, mộc có mộc tinh, Ngụy Thủy hà tự nhiên cũng có thủy linh tinh hoa của riêng mình. Dù quyền hành của ta có thiếu sót, nhưng vẫn có thể tự do đi lại trong sông, biết rõ về Ngụy Thủy, ta sẽ lấy một ít cho ân nhân.”
“Sẽ không có gì bất tiện chứ?” Lâm Giác hỏi.
“Ân nhân cứ yên tâm!”
“Vậy thì đa tạ.”
“Không dám.”