Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Âm Nha, trong lòng Từ Lạc lập tức lạnh lẽo. Mặc dù trước đó hắn hoài nghi Âm Nha có thể xem mình thành người có thiên mệnh. Nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, căn bản không nghĩ tới tên này lại chơi thật.
- Không phải! Con mẹ nó, ngươi nhìn lão tử giống người có thiên mệnh hay sao?
Âm Nha lại chớp đôi mắt xanh vô tội, rất nghiêm túc đánh giá Từ Lạc trên dưới:
- Lão tổ mặc kệ nhìn ngang hay nhìn dọc đều thấy ngươi là người có thiên mệnh.
Dừng lại một chút lại tiếp tục nói: