Trong gian phòng nhỏ hẹp cũ nát, cửa sổ vốn đang đóng không biết đã bị mở ra từ lúc nào. Lúc này, trước cửa sổ là một thư sinh áo trắng. Hắn đứng ở nơi đó, ánh trăng rơi xuống trên người, giống như là tồn tại sáng nhất trong bóng tối.
Mà trong gian phòng đất trống, một thiếu nữ đang mờ mịt nhìn về phía trước. Nàng vừa rồi mới phải thừa nhận nguyền rủa bẩm sinh, loại đau khổ này đã đi theo nàng mấy trăm năm. Thống khổ không giảm bớt chút nào, thân thể cũng không thể có một tia quen thuộc. Nàng cho là mình sẽ chết vì thống khổ trong một lần nào đó, cầu cứu theo bản năng lại không nghĩ rằng lại linh nghiệm.
"Xem ra đã không còn thống khổ." Thư sinh mở quạt xếp trong tay ra, cười nói.
Bên trong nụ cười của hắn mang theo sự bất cần đời, giống như tất cả trong mắt hắn đều rất bình thường.
Bốn chữ lớn ‘Thiên Hạ Vô Song’ trên quạt xếp dần hiện ra rõ ràng.