Lãnh Điềm nhìn linh thạch trong tay, có chút cảm khái.
"Sư tỷ có muốn biết tác dụng của phù lục không?" Giang Hạo mở miệng hỏi.
Hắn sẽ trả lời một chút, nhưng sẽ không nói toàn bộ. Mặt khác, hắn sẽ chỉ nói mình có thể bán ra với bên ngoài, sẽ không nói mình sẽ dùng.
Nhiều phù lục như vậy đều là vị sư tỷ này mang tới, cho nên dưới tình huống hợp tình hợp lý không nguy hại bản thân thì có thể nói cho đối phương một chút. Nếu như là chuyện liên quan đến quá sâu thì sẽ không cách nào nói được.
Đây là vì an nguy của mình, cũng là vì an nguy của người khác. Biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm. Bởi vì biết nhiều thì sẽ càng muốn mạo hiểm. Ví dụ như cái truyền thừa nào đó. Không biết sẽ không đi, biết thì sẽ muốn có được. Nhất là khi gần trong gang tấc, sẽ không cách nào buông xuống. Có thể cầm lấy dễ dàng nhưng lại phải buông xuống… sẽ làm cho người ta vô cùng thống khổ.